Khan bình thản trả lời. “Ta đọc trong sách du lịch đó đây.”
Elijah làm vẻ mặt ngộ ra chân lý.
Ibrahim không có chút dao động nào, chẳng rõ ông ta nghĩ gì.
“Nhưng mà… họ là Thú nhân không phải sao?” Elijah thình lình nói ra suy nghĩ của mình, cậu e dè hỏi. “Tại sao họ, họ lại cho phép cuộc săn thú… diễn ra trong khi t-thú dữ cũng là thú vậy?”
Khan rất muốn cho Elijah xuyên không về thế giới kiếp trước của mình vài ngày, bật chương trình Thế Giới Động Vật Hoang Dã hay Thiên Nhiên Diệu Kỳ và Khám Phá Thế Giới cho cậu ta xem mở rộng tầm mắt.
Con người và con người còn có thể vì lợi ích mà giết hại lẫn nhau. Điều đó chẳng thể coi là gì với tư tưởng của Thú nhân sức mạnh là tất cả, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc. Nói trắng ra, lối sống của Thú nhân đa màu hơn và tàn khốc hơn cách con người sinh tồn với nhau rất nhiều.
Ai bảo Thú nhân thì sẽ bảo vệ lẫn nhau chứ? Bọn chúng không ủy mị đến thế.
“Thú hoang hay thú dữ cũng chỉ là thú thôi. Không phải Thú nhân.” Khan đưa ra đáp án lời ít ý nhiều. Elijah không ngu ngốc đến mức không hiểu được.
Khan không biết đường đến bãi săn, song đường đi ở miệng mà ra. Khan bình tĩnh bảo cái miệng của Ibrahim đi hỏi đường cho cả nhóm. Sau đó, bọn họ cùng nhau đi đến bãi săn.
Bãi săn là một khu rừng um tùm cây xanh, địa thế có lợi cho thú hoang ẩn nấp tránh thiên địch và tóm con mồi. Trước bãi săn là một tòa nhà không lớn cũng không nhỏ, có nhiều Thú nhân ra vào liên tục cho biết tòa nhà này không phải nhà ở. Khan nhìn biển hiệu sơ sài ghi dòng chữ: Bãi Săn Của Sư Tử. Đến cái tên cũng không được đặt cho có tâm.
Lai đi theo Khan trong dạng sói, khi đến bãi săn thì trông gã phấn khởi hẳn. Dường như biết được mình sắp sửa được tung hoành ngang dọc, giương móng vuốt và khoe răng nanh.
Ibrahim đã vào trong xin đăng ký cho ba người tham gia bãi săn. Những người tham gia đều đeo một cái vòng cổ có dây đeo làm từ sợi đay thô ráp, móc qua một miếng mề đay bằng thiếc trông rất quê mùa có khắc dấu hiệu là đầu của một con Sư Tử. Khan kéo cao cổ áo lên, để lát nữa có đeo sợi vòng cổ đó cũng không bị chất liệu thô ráp kia cà vào da.
“Cậu chủ, bên trong bãi săn… có thứ mà ngài cần tìm ạ?” Elijah ở bên cạnh Khan rụt rè hỏi.
Tuy rằng Elijah và Carter không quá giống nhau ở ngoại hình, nên người ngoài nhìn vào chẳng biết được họ là anh em, nhưng nếu để ý kỹ ở khía cạnh tính cách thì rất dễ nhận ra họ giống nhau ở một phương diện, đều sắc sảo như nhau.
“Tại sao cậu lại nghĩ vậy?” Khan ướm hỏi.
“Cậu chủ… không có vẻ hứng thú với việc đi săn này lắm. Nhưng ngài vẫn muốn đi săn cho bằng được, và ngài cũng tìm hiểu rõ ràng trước… Nên tôi mới nghĩ là trong bãi săn có thứ gì đó khiến ngài nhất định phải đi vào trong đó…” Elijah đỏ mặt, lí nhí giải thích.
“Đúng là có thứ khiến tôi hứng thú.” Khan không phủ nhận.
“N-nó là vật sống hay vật chết vậy ạ?”
“Là vật chết.” Nếu như vật sống mà hắn lo lắng kia không trùng hợp xuất hiện ở đây. Khan mong thế.
“Nó rất quan t-trọng, phải không ạ?”
“Ừ.” Khan gật đầu.
“T-tôi hiểu rồi.” Elijah dường như tỏ ra quyết tâm gì đó, Khan cũng không khuyên cậu ta không cần tốn sức quá.
Đúng lúc này, Ibrahim đi ra cùng chung với hai người mà Khan không ngờ đến.
Ibrahim nở nụ cười đầy vui vẻ và ý nhị bảo với hắn khi họ đang đứng đối mặt nhau. Khan không biết nên dùng biểu tình gì để phản ứng với người con trai đang đước trước mặt mình, nhưng nói chung thì đối phương cũng chẳng có biểu cảm gì cả, lạnh lùng và hờ hững nhìn hắn chằm chằm.
“Cậu chủ, tôi vừa gặp cậu chủ nhỏ ở bên trong nên đã rủ cậu ấy gia nhập chung với chúng ta luôn này. Cậu chủ không phiền đâu đúng không?” Ibrahim vui vẻ nói với hắn.
Rõ ràng là ông ta cố ý. Khan đoán ông ta là người lôi kéo nhân vật chính tham gia.
“Đã lâu không gặp, không ngờ em cũng ở đây đấy.” Khan nở nụ cười và quyết định trước tiên cứ ôn hòa chào hỏi đã. “Em cũng tính đi săn à?”
Người đang đứng trước mặt hắn đây là Saul, nhân vật chính của thế giới này và là em trai ruột của hắn trong kiếp này.
Còn người bên cạnh Saul là người đồng hành mà sáng nay hắn đã gặp, đối phương còn chưa giới thiệu bản thân mình nên hắn cũng chưa rõ người đó là ai.
“Anna.”
Bất thình lình, Saul thốt ra một cái tên xa lạ và không liên quan đến bất kỳ thằng đực rựa nào ở đây. Hơn nữa, Saul đang nhìn chằm chằm hắn mà nói chuyện nên chắc thông tin này có chủ đích gửi gắm tới hắn rồi.
Anna? Anna là ai thế? Khan hoang mang một trận.
“Anna Smith.”
Anna Smith? Khan càng hoang mang hơn, sao Saul cứ phải nhìn hắn mà nói ra cái tên này vậy? Hình như không phải tên nữ chính? Mà khoan, Huyền Thoại Tái Sinh có nữ chính không nhỉ?
“Là… là bạn gái em hả?” Khan chần chừ hỏi lại.
Ai cũng như hắn, khó hiểu nhìn Saul không hiểu cậu đang muốn nói gì.
“Là bạn gái anh.” Saul thình lình ném ra một trái bom.
Khan chỉ tay vào mình. Cái gì? Mình có bạn gái? Hồi nào thế?
“Là bạn gái cũ.” Saul sửa lại.
Khan nhìn lên trời. Hay lắm, mình không nhớ luôn!
“Anna, Brownie, Cara, Daisy, Emma, Flora, Ginnie,…” Saul nói ra một loạt tên nữa.
Khan trợn trừng hai mắt. Đừng bảo là…
“Tất cả đều là bạn gái cũ của anh.”
“…”
Một khoảng không trầm mặc bao trùm quanh họ.
“Ái chà…” Cuối cùng, Ibrahim là người phá vỡ bầu không khí kỳ quặc này.
“Thật dữ dội…” Người bạn đồng hành cùng Saul phun ra một câu cảm thán.
Này này, Saul à, em trai à, nhân vật chính à… Mục đích của chú khi khơi gợi lại mấy cái tên kia và tiểu sử đen tối của tôi là gì vậy? Khan thật sự không nhớ đến, vì đó đã là chuyện từ đời cố lũy nào rồi. Nói chính xác hơn là từ thời hắn còn trẻ người non dạ, và chưa thức tỉnh ký ức kiếp trước nên vẫn còn sống một cuộc đời bê tha mục rữa. Cho tới khi hắn nhớ lại ký ức kiếp trước, đầu hắn dường như không chịu đựng được sự xâm nhập của nguồn ký ức đời khác và dữ dội hơn nên một số trí nhớ không đáng nhớ ở kiếp này được hắn tự động lọc ra.
Đúng lúc này, Khan chợt nhớ cuộc trò chuyện của mình và Molly ban sáng.
Không lẽ nào…
Saul còn tính nói thêm. “Lần đầu tiên của anh là-“
“Câm miệng!” Khan đau đầu gằn giọng gắt lên.
Saul im lặng, mặt không biểu cảm nhìn hắn.
Phiền phức thật, cái tên nhân vật chính này…
Coi như là hắn không nhớ chuyện mình từng có bạn gái đi, thì làm thế quái nào mà cậu ta có thể nhớ tên từng cô bạn gái của hắn vậy hả? Còn cả “lần đầu tiên”?
Bố khỉ, hắn muốn thủ tiêu nhân vật chính!!!