Lâm Tử quay cổ lại đằng sau đáp: ” Sao cậu biết? ”
Hiểu Tinh ngạc nhiên: ” Ồh…tớ đoán mò mà cũng trúng luôn ta! Cậu từ trước giờ chưa rung động với ai lần nào thật sao? ”
Nó thảnh thơi phán: ” Thật đó, có lẽ tớ vô duyên với mấy chuyện tình ái bởi vậy mới FA tới giờ. ”
” Hừ đúng rồi, ông trời sắp vậy mới phải, thứ người như cô tuyệt đối không có ma nào thèm dòm ngó! ” _ Vỹ Tường nhếch mép xỏ xiên.
Hiểu Tinh bất bình thay nó lên tiếng: ” Nè anh lại nữa rồi, hình như anh có thù với bạn tôi thì phải? ”
” Ai mà thèm thù với cô ta, lời tôi nói là sự thật trước mắt mà. ” _ Vỹ Tường lên tiếng thanh minh.
Lâm Tử nó nghe thế liếc xuống chửi khéo: ” Hình như chuyện tôi ế hay không có ảnh hưởng nền kinh tế nhà anh thì phải? Xem lại mình đi nam nhân mà sao thích gây hấn với phụ nữ quá vậy? Thật không biết anh là công hay thụ nữa? ”
Cậu ta nhột dạ lỡ lời: ” Cô..cô..nói gì? Ai thụ hở? Tôi mà thụ thì tôi đâu có yê…uu……! À mà thôi, không muốn cãi nhau với cô. Mất phẩm giá đàn ông tôi. ”
” Ể…ể, anh mới nói câu gì? Sao nghe loáng thoáng yêu yêu…ai gì thì phải há? ” _ Lâm Tử cố ý bóc mẻ.
Hiểu Tinh xoay qua nhìn hắn tò mò làm hắn sượng mặt á khẩu.
Bấy giờ Lực Quân mới mở miệng cứu vãn bầu không khí: ” Mấy người coi xe này là cái chợ à? Ồn chết được! ”
” Thôi thôi, anh cứ lo nhiệm vụ lái xe đê chuyện chợ búa cứ mặc bọn tôi! ” _ Nó trấn an Lực Quân.
______
Đến nơi, hai chiếc đậu song song. Nhị vị tình nhân vào trước theo sau là bốn người loi choi. Nhà hàng hôm nay bày trí rất lãng mạn, có cả nghệ sĩ kéo violon. Điều đặc biệt hơn, tại bàn dành cho tình nhân Lập Tuyên nắm tay Lưu Trinh kéo ngồi xuống gọi món. Cô nàng ngồi xuống ghế trong tâm trạng lo âu hỏi: ” sao nhà hàng này không có ai hết vậy? ”
Lập Tuyên trả lời: ” Bởi vì tôi bao cả rồi, chỉ có mình tôi và cô thôi à còn mấy người ngoài lề kia nữa. ” Nói đoạn cậu ta chỉ tay về đám người Lâm Tử đang tọc mạch xào xáo bên bàn nọ.
Sau khi các món được bày lên, bọn nó cũng được hưởng ké ngồi oanh tạc với thức ăn. Bất ngờ cậu Lập Tuyên cầm hoa quỳ xuống tỏ tình, Lưu Trinh chín cả mặt đứng chựng cùng tiếng reo hò hú hí bàn bên.
” Đồng ý đi, đồng ý đi ” _ Cả bọn đồng thanh vỗ tay.
Trong giây phút bối rối, Lưu Trinh không kìm được xúc động gật đầu. Lập Tuyên mừng quýnh đứng lên ôm cô nàng cứng ngắc.
Zô… oooooo! Hết thảy nâng ly chúc mừng đôi uyên ương mới thành.
Sau tất cả hoàn tất, ai ai nấy nồng nặc mùi rượu. Người say nhất phải nói là Lưu trinh và Lập Tuyên, kẻ tỉnh nhất là Vỹ Tường và Hiểu Tinh.
Riêng nó sần sần nằm gục tại bàn miệng nói những câu đố con người hiểu nỗi: ” Ể…..vui quá há há! Uống nữa đi các con của má! Hê hê sao tụi con đứa nào cũng méo xẹo vậy nà? Cuối cùng truyện của mình cũng có một cặp thành đôi……! ”
” Hầy ya, cậu ấy say quá! Nói sảng gì không biết? ” _ Hiểu Tinh lắc đầu ngán ngẩm.
Lực Quân cũng ngà ngà bước đi loạng choạng rồi hạ thổ di an tại mặt đất khiến Vỹ Tường mệt mỏi vì phải lôi mấy con ma men này vào xe đưa về trại nghỉ dưỡng.
Ộc ộc, nó Lâm Tử mắc nôn, nó chân đi xiu vẹo ra gốc cây: ” Ọe! ” Nôn hết nó lảo đảo đi vào vấp phải bật thang an tọa dưới nền gạch. Hiểu Tinh thở dài đỡ nó đứng dậy.
” Bum ” đầu nó đụng vào cùi chỏ thiếu gia Vỹ Tường: ” Úi ya, thằng nào thục bà? Ta giết hết! Ực! ”
Một mùi kinh khủng rơi vào cánh tay áo cậu ta, hóa ra chủ nhân của mùi ấy lại là nó. Cậu ta tức trào máu họng lột cả áo ra để lộ những cơ bắp trắng cường tráng cùng áo ba lỗ màu đen bên trong. Hiểu Tinh chỉ còn biết chấp tay lạy nó dìu nó thảy vào đám loi nhoi kia.
Vỹ Tường bực mình mở miệng trách cứ: ” Haizzz Hiểu Tinh, bạn của cô làm dơ áo tôi rồi! Con nhỏ này bẩn khủng khiếp! ”
” Anh trách cái gì chứ, cậu ấy bị say mà biết gì dơ với bẩn chớ, cùng lắm đưa áo tôi giặt cho bữa sau trả lại anh. ” _ Hiểu Tinh bênh vực nó đáp lời.
Phía trên im hơi lặng tiếng đến lượt phía sau nhoi nhoi tập hai. Lực Quân ngủ trên ghế tự nhiên bị nó đạp lăn xuống nền xe, Lưu Trinh thì lại ngủ trên vai Lập Tuyên, cậu ta nghẽo cổ dựa vào cửa sổ.
” Đông quá! Cái lũ này lộn xộn thật! ” _ Vỹ Tường cằn nhằn.
” Mặc kệ đi, anh cứ lo lái xe đi! ” _ Hiểu Tinh nói.
Vỹ Tường nêu ý kiến: ” Chắc phải bỏ lại một người quá, chật quá! ”
Chạy khoảng đoạn đường, dừng đèn đỏ, đột nhiên có một chiếc xe hơi màu bạc đậu ngang. Chủ nhân bên trong có vẻ khá quen mặt thò đầu ra hỏi cậu: ” Này, trong xe bao nhiêu người thế? Cẩn thận cảnh sát giao thông thổi đấy! ”
Vỹ Tường chợt nhớ: ” Oh, là cậu à…Cổ Huyết đúng không? ”
” Ừ còn nhớ tôi à? Sao trông cậu có vẻ khó chịu thế? ” _ Cổ Huyết nhíu mày hỏi.
Vỹ Tường nhăn nhó nói: ” Chở sáu người trên một chiếc bốn chỗ cậu xem có dễ chịu không? Đã vậy còn say xỉn! ”
Cổ Huyết tỏ ý tốt muốn giúp: ” Oi, hay sang qua đây bớt đi, tôi đưa về giùm. ”
Vỹ Tường nhẹ nhõm đồng ý: ” Ok nếu được vậy còn gì bằng! ”
Mở cửa ra Hiểu Tinh phụ cậu ta đỡ Lưu Trinh và Lâm Tử qua xe kia, Cổ Huyết này vừa thấy Lâm Tử rất sốc, bởi vì bà cô này xỉn chả biết người ngộm bả bù xù cỡ nào.
Nói giống đệ tử Cái Bang thì hơi tội, kkakaka!
Hoàn thành nhiệm vụ đưa Lưu Trinh vào tận nhà xong xuôi, Cổ Huyết ca ca lại phải nai lưng ra đưa bà thánh Lâm Tử về tiếp.
Hiện tại xe Cổ Huyết chỉ còn mỗi hắn và Lâm Tử, hắn nhìn nó mà không khỏi tởm lợm chắc lưỡi cười tắt cả tiếng: ” Con ranh này haizz…uống cho cố vào, mặt mũi thành ra thế này aczzz….Hết chỗ nói! ”
Bà này phải tả làm sao? Tóc tai bòm xòm, mặt mũi nhem nhuốc quần áo dính toàn đồ dầu mỡ. Kinh quá má ơi!
Hắn suy nghĩ: ” Dơ quá, nếu đem về nhà chú Bình thì phải làm sao? Nhà chỉ có mỗi chú ấy. Thôi chở về nhà mình cho lành vậy, kêu dì giúp việc tắm rửa giùm cho con nhóc này. ”
Đến tận nhà hắn, Cổ Huyết bồng nó vào gọn lỏn nhẹ tênh như bong bóng. Gương mặt nó ngủ trông như một đứa trẻ ăn mày lem luốc nhưng mà lạ lạ vui mắt, chính hắn đã nghĩ như thế không thể trách ai được.
Đặt nó xuống giường, hắn ngắm khuôn mặt quái đảng của nó xong cười khì một mình, tay quơ lấy khăn lau mặt sơ lại giúp nó.
Hắn gọi dì giúp việc đem nó đi trụng, tạm gọi thế. Nó đã sạch sẽ thơm tho, quần áo tươm tất. Bất ngờ nó dần tỉnh rượu, mắt mờ mờ mở ra cảm thấy bản thân đương nằm trên chiếc giường cực kì êm ái, mùi hương kì lạ làm nó có càm giác ấm áp dễ chịu.
” Ủa? Mình đang ở đâu vậy? ” _ Nó chợt tỉnh hết hồn khi thấy trong khung cảnh lạ quần áo cũng lạ.
Nó bước xuống đi dạo vòng vòng xem có phải bản thân lại lạc vào thế giới khác không, ” Ụp ” nó mãi đi nhìn xung quanh không để ý phía trước va vào bức tường thịt người êm êm cứng cứng: ” Ui ya! ” Nó nhìn lên thấy đây chả phải tường mà là thây của một thằng con trai cao to, sáng sủa đẹp trai mỹ miều.
” Hey, tỉnh rồi sao? ” _ Cổ Huyết gương mặt tà mị hỏi nó.
Nó sốc toàn thân khi người hỏi nó là tên mỹ thụ không rõ lai lịch: ” A…a..anh làm gì ở đây? Sao tôi lại ở đây? Chỗ này là đâu? ”
Hắn tay thọt túi quần đứng cao hơn nó cả khúc cuối xuống trả lời: ” Nhà tôi đó, đám người Hiểu Tinh nhờ tôi đưa về giùm mà tôi thấy không ổn nên đưa về nhà tôi. Yên tâm đồ của cô là tôi nhờ dì giúp việc thay đó. ”
” Ừm..ờ,,,,,! Bây giờ tôi phải về nhà đây, một là anh đưa tôi về hai là tôi tự về! ” _ Nó đưa ra hai lựa chọn.
” Ok khuya rồi, nếu cô muốn về thì tôi đưa về, để cô đi một mình tôi không yên tâm. ” _ Hắn nói nhưng nét mặt nhìn nó có gì đó lo lắng.
” Chú ơi mở cửa! Con Lâm Tử nè! ” _ Nó lớn tiếng gọi cửa.
Chú Bình ra thấy nó và cậu thanh niên lạ mặt liền hỏi nó: ” Cậu này là…Ai vậy con? ”
Nó nói: ” Bạn của tụi con đó chú! ”
” Tôi vô nhà đây, đa tạ! Về đi tôi đóng cửa đây! ” _Nó khóa cửa giơ hiệu đuổi hắn về.
Gã Cổ Huyết giơ tay chào tạm biệt sau đó hắn chạy một mạch vừa chạy vừa cười đểu.