Biết được uy lực thật sự của nó mà Lang Bát sau khi dọn dẹp hiện trường đã tiện tay thu nhặt làm của riêng. Tất nhiên đây cũng không phải là vật duy nhất mà cậu ta thu được. Lúc này lòng tham Nguyên Lâm bỗng nổi lên, hét lại:
_ Á à, làm ta quên mất nhiều thứ đấy. Ắt hẳn đệ thu được không ít đồ làm của riêng nhỉ? Mau lôi hết ra đây.
Lang Bát thấy điệu bộ của đối phương, quay ra giật lại chiếc lông vội vàng xoa lấy xoa để. Sau khi bỏ lại vào trong người thì lên giọng đáp lại:
_ Huynh có Hãm Long Côn rồi, bộ đệ không được lấy một thứ làm chiến lợi phẩm sao?
Nguyên Lâm nghe vậy thì cũng thầm hích nhẹ một cái. Tuy cậu cũng yêu tiền tài nhưng cũng không phải dạng người hám của hơn cả tính mạng. Mấy câu nói vừa rồi, đồng dạng cũng chỉ ngỏ ý châm chọc đối phương tý cho khuây khỏa. . truyen bac chien
Bỗng nhiên Lang Bát chậm rãi quay vào một góc nhỏ trong thạch động, lấy ra được một chiếc rương cũ kỹ, to dài chừng 3 gang tay. Tuy nhiên hình thù chiếc rương lại bị méo mó phân nửa. Được bọc lại cẩn thận trong một tấm vải mỏng màu nâu.
Sau khi chìa chiếc rương ra, Lang Bát mở lời:
_ Đây là thứ còn sót lại sau cuộc chiến, theo đệ đoán thì nó là của Trương Sâm bá bá. Vốn dĩ mọi thứ đã bị đập nát xới tung cả lên, duy có chiếc rương này lại chịu được toàn lực công kích của Hãm Long Côn mà chỉ bị biến dạng một chút. Nên đệ đoán nó là đồ vật bất phàm mà giữ lại đến tận bây giờ, chờ huynh cùng mở ra xem rốt cuộc là cái gì.
Sau khi nhìn chiếc rương trước mặt đánh giá qua một lượt, Nguyên Lâm lúc này mới liếc qua phía Lang Bát. Tiếp đó không nói không rằng vội vàng mở chiếc rương ra.
Đập vào mắt hai người trước tiên là một tấm da dê, bên trên có nhiều hình vẽ kỳ quái. Thấy rõ nhất là trên hình vẽ có xuất hiện ảnh của một thứ mà Nguyên Lâm có thể nhận ra. Đó chính là Hãm Long Côn.
Cùng với đó mặt sau của tấm da dê là vô số chữ viết, mà Nguyên Lâm thì không biết lấy một con chữ đành cau mày nhăn nhó. Bèn vứt về phía Lang Bát giao phó, sau khi ngó qua một lượt thì phát hiện nét chữ trên này được viết bởi hai người cực kỳ rõ ràng.
Cậu nhóc chộp lấy mà đọc to lên nội dung đầu tiên trong tấm da, đại khái là nguồn gốc cũng như sự xuất hiện của Hãm Long Côn, tất cả điều được ghi lại chi tiết không thiếu thứ gì.
Nội dung viết rằng, Hãm Long Côn chính là tên gọi mà các tu luyện giả đã đặt lại dựa trên hình dáng cũng như đặc tính của nó.
Trong trận chiến kinh thiên năm đó, tên Ma Thần gian ác không biết từ đâu đến mà thôn phệ tinh không. Điều này làm cho vô số tu luyện giả vì sự tồn vong trước mắt mà ra tay động thủ ngăn cản.
Tuy nhiên cái tên Ma Thần đó như là giun đỉa vậy, cứ bao giờ sắp bị các tu sĩ dồn vào chỗ chết thì một tay hút lấy hấp thu dịch của một chất lỏng màu vàng trong pháp khí. Từ đó toàn thân khôi phục lại hoàn toàn không lấy một chút vết thương trên người.
Sức mạnh cũng vì vậy mà động dạng mạnh lên như chưa hề có vấn đề gì xảy ra. Liên tiếp qua nhiều thời giờ năm tháng, cuối cùng các tu luyện giả lúc này cũng đã phát hiện yếu điểm của đối phương. Hi sinh vô số tính mạng nữa, sau cùng thì cũng đã tách được khối dịch vàng đó khỏi tên Ma Thần.
Nhưng thật bất ngờ sau khi ra khỏi nơi chứa, chất dịch vậy mà tản mát đi khắp xung quanh như có được linh trí. Chất dịch hóa thân thành hình con rồng mà tiếp tục chiến đấu cùng với Ma Thần.
Một tên Ma Thần cũng với đội quân cận thần của hắn đã vô cùng khó đối phó. Đằng này còn có pháp khí có linh trí kia, vậy đã khó lại thêm khó.
Cuối cùng Thập Đại Kỳ Nhân xuất thế, xuất ra được một thanh côn với thủ pháp luyện chế đặc biệt. Thành công rút toàn bộ chất dịch lỏng kia vào trong và phong ấn lại.
Cũng chính vì lí do này mà cây côn đó được đặt tên là Hãm Long Côn, một thanh côn dùng để vây hãm con rồng.
Nguyên Lâm và Lang Bát đọc đến đoạn này thì thần sắc cả kinh mà bốn mắt nhìn nhau. Tiếp tục đọc tiếp nội dung được viết bởi dòng có nét chữ khác ngay bên cạnh.
Theo nội dung thì đây là chữ của Trương Sâm cực kỳ rõ ràng. Nguyên văn bức thư được Lang Bát đọc lên.
” Ta là Trương Bính Sâm, xuất thân từ nhà võ Trương Gia ở vùng Pháp Trang của Lãng Quốc, nếu ai thấy được bút tích này thì chứng tỏ ta đã đến thế giới bên kia.
Năm đó ta đã cùng gia phụ tham gia vào cuộc chiến sinh tử cùng với Đại Ma Thần, nhưng do công lực không đủ mà đành nghe theo sự phân phó của gia phụ, ở ngoài rìa trận chiến chu cấp nhu yếu phẩm cũng như truyền tin tức đi khắp nơi. Chính vì vậy mã đã biết được không ít tin tức cơ mật xảy ra bên trong.
Sau khi trận chiến gần đến hồi kết, cũng chính là lúc mà các tu luyện giả thành công vây hãm pháp khí dạng chất lỏng vào trong Hãm Long Côn. Lúc này ngoại nhân chưa địch lại thì nội bộ các tu luyện giả lại lục đục.
Đúng là nhân tâm khó đoán, biết được tác dụng nghịch thiên của thứ pháp khí kia, ai ai cũng nổi lòng tham hòng chiếm làm của riêng. Tranh đấu nội bộ liền nổ ra, toàn quân vậy mà cũng bị giết bằng sạch. Thập Đại Kỳ Nhân cũng vong mạng gần hết.
Đến phút cuối sau khi phân tách thành công người và pháp khí, người đứng đầu Thập Đại Kỳ Nhân đã phải dùng công lực cả đời tự bạo, đồng quy vu tận với đại ma đầu, lúc đó cuộc chiến mới tạm thời chấm dứt.
Nhưng trận chiến tranh giành Hãm Long Côn thì vẫn còn tiếp tục. Sau trận huyết sắc canh phong, gia phụ ta chẳng biết là tai họa hay may mắn mà giành được Hãm Long Côn vội vàng chạy đến rìa phụ cận đưa nó cho ta cất giữ. Sau đó gia phụ thương thế trầm trọng, vẫn tiếp tục chạy hướng khác đánh lạc hướng địch nhân truy đuổi cuối cùng vong mạng.
Thân được giao phó trọng trách, ta một phần vì lời răn của gia phụ liền cùng vợ con ẩn cư trong rừng núi. Một phần còn lại vì sứ mệnh bảo hộ cũng như giữ bí mật tuyệt đối cho Hãm Long Côn, mà không thể xuất đầu tránh một trận tranh đoạt trên giang hồ.
Nói về Hãm Long Côn này tuyệt nhiên không thể sử dụng, nó có đặc tính và linh trí riêng. Nếu nó không muốn nhận ai, hễ chỉ cần thúc động chân nguyên mà cầm lên, sẽ bị lôi điện bên trong thẳng thừng giết chết ngay lập tức. Đó là lý do bản thân ta không trưng dụng mà để lại làm của riêng.
Nếu các hạ ai nhận được mật thư này, thì hãy tiếp tục coi như vì cố nhân mà thay kẻ vô dụng như ta tiếp tục bảo hộ bí mật của thanh côn này.
Trương Bính Sâm ta vô cùng cảm tạ!”
Nguyên Lâm và Lang Bát sau khi đọc xong thì ngưng trọng. Lâu lâu đồng loạt cùng nhìn về phía cơ thể của Nguyên Lâm. Cậu ta vậy mà tiện tay thu thập luôn cái pháp bảo chấn nhiếp khiến giang hồ dậy sóng.
Tuyệt nhiên hai người sẽ phải giữ kín tuyệt đối cái bí mật này, nếu không muốn nhân sĩ thiên hạ tróc thịt lột da.