Một bộ phận đầu lĩnh khác dứt khoát xuống ngựa muốn phản kích, nhưng cho dù đại đạo của bọn họ có dài hơn, cũng không ngăn được đống mũi tên đang không ngừng bắn vào trong hố.
Có thân binh chủ động nhảy xuống dùng đại đao mở ra một vòng bảo hộ cho thủ lĩnh nhà mình.
Nhưng tình hình trong hố thật sự quá hỗn loạn, chiến mã đè Man tộc, Man tộc dẫm lên chiến mã, chiến mã theo bản năng nhảy dựng lên, Man tộc dưới tình thế cấp bách muốn dùng chiến mã làm khiên chắn…..
Tóm lại hố sâu hiện tại như một cái đầm lầy, túm chặt lấy tất cả sinh vật rơi vào trong đó, làm cho bọn họ không có cách nào thoát thân.
Trong thời gian ngắn, người thì tránh né, người thì cứu viện, người lại xông lên muốn phản kích, khiến hiện trường loạn thành một đoàn.
Hạ Thụy Trạch sau khi đạt được kỹ năng ‘Nhắm bắn chính xác’, lúc phóng nỏ tiễn cảm giác phía trước đôi mắt như được trang bị kính lúp bội số lớn, có thể nhẹ nhàng khóa chặt mục tiêu, cảm giác này thật sự vô cùng huyền diệu.
Dựa theo kế hoạch, Hạ Thụy Trạch không cần quan tâm cái khác, chỉ cần tập trung vào đám cao tầng Man tộc thực lực cường hãn, mỗi tên cho 3-4 phát, sau đó lại chuyển qua mục tiêu tiếp theo.
Man tộc sau khi trúng phải 3-4 mũi tên không nhất định sẽ chết ngay, nhưng trên mũi tên có mang độc dược, độc tính từ từ phát tác, đám người đó sẽ không ngừng “đổ máu”.
Vị đại thống lĩnh Man tộc cho dù rơi xuống bẫy rập bị đè ở dưới cùng, sau đó còn bị hàng loạt mũi tên chiếu cố những vẫn ngoan cường chống đỡ.
Bên Trình Hoài Tiềm thì cứ tự do phát huy, dù sao chỉ cần nhắm chuẩn vào đám Man tộc ốc còn không mang nổi mình ốc kia là được, bắn trúng một tên thì xem như kiếm được một tên.
Nhưng sau khi bắn liên tiếp mười mấy mũi tên, Trình Hoài Tiềm không khỏi nhíu mày.
Thoáng dừng lại động tác trong tay, giơ đồng hồ lên xem thử, chỉ thấy khu vực [ nhiệm vụ ] cũng không hề hiện lên nhắc nhở giết chết.
Trình Hoài Tiềm thất vọng thở dài một hơi: “Xem ra nhiệm vụ kéo dài chỉ đến cuối cùng kết toán mới đưa ra khen thưởng, giết chết Man tộc tố chất thân thể cũng không được gia tăng, càng không xuất hiện bảo rương, haiz, thật đáng tiếc…”
Giọng Trình Hoài Tiềm mang theo nồng đậm tiếc hận, anh còn tính nương theo nhiệm vụ kéo dài để nâng tố chất thân thể lên càng cao hơn, kết quả giết chết Man tộc cũng chẳng nhận được khen thưởng, thật khiến người khác thất vọng.
Nhưng Trình Hoài Tiềm còn chưa nói xong, đã nhìn thấy trong hố hiện ra một bảo rương bạch sắc.
Trình Hoài Tiềm lập tức ngậm miệng, trực giác nói cho anh biết, năm phút sau, bảo rương này sẽ tự động xuất hiện trong không gian của đồng đội.
Được rồi, thì ra sau khi giết chết Man tộc không phải không được khen thưởng bảo rương, mà là xác xuất hạ xuống, đối với người bình thường như anh thì chẳng khác gì không có, nhưng đối với vị đồng đội Âu hoàng bên cạnh, chính là bị hạ thấp đến đáng thương mà thôi.
Nhưng đáng thương vẫn tốt hơn là không có a!
Trình Hoài Tiềm tập trung toàn bộ tinh lực vào việc nhắm bắn, bằng không sợ mình sẽ hít thở không thông.
Lúc này đám Man tộc đổ bộ theo sau rốt cuộc cũng đến nơi, như thủy triều vây lấy toàn bộ miệng hố, muốn bảo hộ thủ lĩnh, đồng thời công kích hai kẻ trên tường thành.
Vũ khí của Man tộc đa phần là đại đao, chùy sắt, búa thiên thạch,…cung tiễn cùng những vũ khí tầm xa rất ít, bởi vì cận chiến có thể giúp phát huy toàn bộ ưu thế cơ thể của họ, Man tộc cũng càng thích cận chiến.
Chỉ có số ít Man tộc dùng cung tiễn, nhưng sau khi đối chiến với Hạ Thụy Trạch mấy hiệp, vì uy lực cùng tốc độ không bằng mà liên tiếp bị đả bại.
Có Man tộc nóng nảy dứt khoát ném thẳng đại đao trong tay về phía hai người, nhưng căn bản không thể tạo thành uy hiếp.
Giải quyết xong mấy tên sử dụng vũ khí tầm xa, Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch lại bắt đầu quá trình đơn phương ngược Man tộc.
Đáng tiếc Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch rốt cuộc chỉ có hai người, hỏa lực phát ra vẫn là yếu đi chút, Man tộc sau khi tập hợp lại, chống đỡ áp lực của nỏ tiễn, nhanh chóng cứu đám thủ lĩnh nhà mình lên.
Chỉ là rớt xuống tới hơn 30 tên, nhưng được cứu cũng chỉ có mười mấy tên, không ít kẻ còn bị trọng thương, cần lập tức cứu trị.
Nhóm đầu lĩnh đã thoát khỏi nguy hiểm, Man tộc bắt đầu nhắm về phía cổng thành, một thân cây thật lớn được mang đến, liên tục dội thẳng vào cổng thành.
“Rầm rầm rầm!!!”
Cửa thành bị đụng không ngừng phát ra tiếng vang.
Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch lại làm như không thấy, vẫn tập trung xạ kích về phía đám cao tầng.
Đến thời điểm cận chiến, đám Man tộc cấp cao càng có lực uy hiếp hơn binh sĩ phổ thông, hơn nữa bọn họ còn có năng lực chỉ huy, bắt giặc phải bắt vua trước, sau đó mới có thể nhẹ nhàng.
Được đám thân vệ che trở phía sau, đại thống lĩnh vừa tiếp nhận vu y chữa trị vừa lớn tiếng chỉ huy chiến đấu, đôi mắt sung huyết nhìn Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch trên tường thành, hận không thể lập tức thiêu chết hai tên Đại Hạ này!
Đại thống lĩnh từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng chịu qua nhục nhã như vậy, bị hai tên Đại Hạ bức đến chật vật bất kham, thiệt hại không ít bộ hạ cùng binh sĩ, mà ngay đến cổng thành cũng chưa thể vào.
Thực tế không thể trách đại thống lĩnh quá mức tự đại, dựa theo kinh nghiệm hàng năm, một tiểu thống lĩnh dẫn theo đội ngũ khống chế Biên Lộc Thành nho nhỏ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đột nhiên xuất hiện hai biến số là Trình Hoài Tiềm cùng Hạ Thụy Trạch, Biên Lộc Thành vốn đã nằm trong tay cuối cùng lại đổi chủ, thậm chí không một Man tộc nào chạy về báo tin, đại thống lĩnh sao có thể nghĩ tới kết quả này?
Dưới công kích không ngừng của hai người, tuy vẫn luôn có Man tộc ngã xuống, nhưng cuối cùng cũng thành công chặt được tám cây đại thụ, cổng thành dưới thế tiến công liên tiếp, sau nửa giờ rốt cuộc phát ra tiếng kêu “răng rắc”, có xu thế bị công phá.