Long Quân Dao khá hài lòng, cô ra lệnh cho những người đang có mặt bên trong phòng ra ngoài. Và lúc này chỉ còn lại mỗi cô với Tống Lộ Khiết.
Cô bắt đầu tiến đến gần nữ chính rồi vòng tay qua eo ôm chằm lấy cô nàng từ phía sau.
Long Quân Dao tựa đầu ở trên vai Tống Lộ Khiết, cô lúc này ôn nhu thì thầm bên tai cô nàng:
“Em rất xinh đẹp a!”
Tống Lộ Khiết được Long Quân Dao khen ngợi liền vui sướng mỉm cười, cô nàng lúc này ôm lấy hai cánh tay của người đang ôm mình từ phía sau kia, rồi nhẹ nhàng ngả đầu về sau tựa vào ngực người ấy.
Trong tư thế ấy được vài phút, Tống Lộ Khiết khi đấy mới lên tiếng thắc mắc:
“Chúng ta sẽ dự tiệc gì sao ạ?”
“Ừ, chúng ta sẽ đi đến buổi tiệc sinh nhật của một người!” Long Quân Dao mỉm cười nhẹ nhàng trả lời người trong lòng mình.
“Sinh nhật? Sinh nhật của ai mà chúng ta phải ăn vận sang trọng đến vậy thế ạ?” Tống Lộ Khiết đưa đôi mắt to tròn của mình lên nhìn ở phía sau lưng.
“Lát nữa đến nơi em sẽ biết! Hmm… hình như vẫn còn hơi thiếu gì đó thì phải!” Long Quân Dao nhìn từ trên xuống dưới của Tống Lộ Khiết ở phía trong gương rồi trầm ngâm suy nghĩ giây lát. Nghĩ được vài giây, cô giả vờ như chợt nhớ ra gì đó: “A, đúng rồi! Thứ này cho em!”
Long Quân Dao lấy từ trong túi áo khoác blazer ra một hộp nhỏ dùng để chứa trang sức. Cô mở nắp chiếc hộp làm lộ ra chiếc nhẫn bên trong. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết nó được làm thủ công bởi một nghệ nhân với tay nghề đỉnh cao rồi.
Cô lấy chiếc nhẫn từ hộp ra, nâng bàn tay nhỏ ở bên phải của Tống Lộ Khiết lên, sau đó đeo nó vào ngón áp út. Chiếc nhẫn được tạo hình một chiếc vương miện, và xung quanh nó được đính những viên đá quý nhỏ, còn ở trên đỉnh là viên ruby màu đỏ rực.
Chiếc nhẫn được đeo lên ngón tay thon thả của nữ chính càng làm tăng thêm phần giá trị cho nó. Đeo nhẫn cho bên tay phải của Tống Lộ Khiết xong, Long Quân Dao lúc này dùng tay trái của chính mình nắm lấy bàn tay ấy của cô nàng.
Ban đầu, Tống Lộ Khiết cô cũng chẳng chú ý cho lắm, nhưng đến khi bàn tay lớn của Long Quân Dao đã nắm lấy bàn tay của bản thân. Cô nàng lúc ấy mới nhìn thấy chiếc nhẫn có vẻ ngoài tương tự chiếc nhẫn của mình. Nhưng có điều là, đường nét và chi tiết của nó không được mềm mại như chiếc của cô.
Nhìn chiếc nhẫn đang nằm ở ngón áp út của Long Quân Dao thì Tống Lộ Khiết liền kinh ngạc trợn mắt nhìn nó.
“Thế nào? Thích chứ?” Âm giọng trầm trầm của Long Quân Dao vang lên.
Tống Lộ Khiết vẫn chưa hết kinh ngạc, cô nàng mạnh mẽ quay người về sau nhìn Long Quân Dao.
“Không thích? Nếu không thích thì không cần đeo nữa!” Gương mặt của Long Quân Dao hơi trầm xuống.
“K-không có! Chỉ là… chỉ là em hơi ngạc nhiên. Em không nghĩ là… chị sẽ…” Trong giọng nói của nữ chính như đang cố kìm nén thứ gì đó.
“Xem như nó là nhẫn đính hôn đi. Nếu em không thích thì chúng ta không cần đeo nó nữa.”
“K-không! Không có! Em rất thích nó! E-em… em chưa bao giờ cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc như bây giờ! Em cảm ơn chị đã xuất hiện trong đời em!” Nói đến đấy, nhìn thẳng Long Quân Dao, khóe môi Tống Lộ Khiết từ từ giương lên một cách rạng rỡ và ngập tràn hạnh phúc. Nhưng rồi chợt bên má cô nàng có vài giọt nước mắt lăn xuống. Và đó là những giọt nước mắt của hạnh phúc a.