“Được.” Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần trả lời.
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Khải Nhân, Lam Hi Thần ở Khách Thất qua bao lâu, Lam Vong Cơ cũng ở ngay bên ngoài đợi bấy lâu. Tuy y có chút ủy khuất, nhưng y không yên tâm bỏ Ngụy Vô Tiện một mình.
“Ngụy công tử, ngươi… xin nén bi thương.” Lam Hi Thần nhìn Ngụy Vô Tiện, không biết nên an ủi hắn như thế nào.
“Ta không sao.” Ngụy Vô Tiện cúi đầu, hắn không khóc, nước mắt chỉ làm hắn cảm thấy mình trước đây có bao nhiêu ngu xuẩn.
“Ừ thì… ngươi…” Lam Khải Nhân cũng không biết an ủi hắn thế nào.
“Đệ tử không sao. Lam tiên sinh, Trạch Vu Quân không cần an ủi, ta muốn im lặng một lúc.” Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu, cho hai người một cái tươi cười so với khóc còn khó coi hơn gấp nhiều lần.
Lam Khải Nhân cùng Lam Hi Thần không thể nói gì, chỉ có thể đi trước, để Ngụy Vô Tiện một mình trong phòng.
“Thúc phụ, huynh trưởng.” Lam Vong Cơ thấy của Khách Thất mở ra, nhưng lại không thấy người mình muốn gặp.
“Ai!” Lam Khải Nhân thở dài một hơi, lắc đầu ly khai.
“Vong Cơ, đệ… nói chuyện nhớ lựa lời, an ủi Ngụy công tử một chút.” Lam Hi Thần vỗ vai Lam Vong Cơ nói.
Bên trong Khách Thất, Ngụy Vô Tiện vẫn là giữ nguyên tư thế ban đầu, một chút động đậy cũng không có.
“Ngụy Anh, ta không khống chế được thân thể!” Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng nói.
“Sao vậy?” Ngụy Anh nghe được lời của Ngụy Vô Tiện, có chút kinh ngạc.
“Hẳn là thân thể cùng linh hồn của ta không phân khế, ta giữ quyền điều khiển thân thể thời gian quá dài nên bị vậy.” Ngụy Vô Tiện bình tĩnh phân tích.
“Làm sao bây giờ?” Ngụy Anh có chút sốt ruột nói.
“Ngươi lấy lại quyền điều khiển thân thể trước, xem có thể khống chế hay không.” Ngụy Vô Tiện nói xong liền giao thân thể cho Ngụy Anh.
Ngụy Anh trở lại thân thể, hắn muốn đứng lên, thân thể lại không nghe lời, trực tiếp ngã trên đất.
Khi Lam Vong Cơ đang ở cửa do dự có đi vào hay không, chợt nghe đến một tiếng vật nặng rơi ở bên trong, Lam Vong Cơ vội vàng đẩy cửa, đập vào mắt y là hình ảnh Ngụy Anh nằm trên mặt đất.
“Ngụy Anh!” Lam Vong Cơ vội vàng đỡ Ngụy Anh đứng lên.
“Ngụy Anh, đem dây cột tóc cột lên!” Vừa nói xong, Ngụy Vô Tiện liền lâm vào ngủ say.
“Lam Trạm, dây cột tóc, dây cột tóc…” Ngụy Anh miễn cưỡng mở mắt, nhìn Lam Vong Cơ nói.
Lam Vong Cơ tháo dây cột tóc đỏ tươi đang quấn lấy tay phải Ngụy Anh, gỡ xuống trâm gài tóc trên đầu, buộc lên dây cột tóc.
A/N: Ta thề chương tiếp theo Uông Kỷ sẽ ăn Tiện Tiện, ngọt ngào đã trở lại.
Uông Kỷ ta thấy ngươi còn không lên, ngươi là cái tiểu tác tinh.
Evil: Một thời gian sau Evil sẽ trở lại đều đặn nha, giờ thì đứt quãng một xíu. Êu cả nhà!!!