Diệp Sam trông thấy quyển sổ trong tay mẹ Diệp mà tái mặt, cậu lo lắng bước tới, đến gần rồi lại sợ hãi dừng chân, chẳng dám nhìn vẻ mặt của mẹ.
“Mẹ…”
“Đây là cái gì?”
Diệp Sam lặng thinh. Mẹ Diệp không muốn so găng trong im lặng với cậu, bà hỏi lại: “Đây là cái gì? Con viết cái gì hả?”
Diêp Sam đứng tại chỗ chẳng biết làm sao, giọt nước chưa kịp lau khô trong lòng bàn tay hòa cùng mồ hôi ướt sũng.
Mẹ Diệp mất sạch kiên nhẫn, bà mở một trang được viết gần nhất, đọc hàng chữ bên trên: “Ba giờ sáng, mẹ, mắng tôi. Diệp Sam, mẹ mắng con ư? Con viết thế là sao?”
Diệp Sam bối rối lắc đầu: “Mẹ ơi con viết lung tung đấy, không phải đâu ạ!”
Mẹ Diệp phớt lờ cậu, lật trang trước ra: “Hôm kia, 4 giờ 57 phút sáng, mẹ, tát tôi.”
Ngày mùng 7, hai giờ sáng, tôi bị nhốt ngoài cửa, mẹ không đếm xỉa gì tới tôi.
Ngày mùng 3, bốn rưỡi sáng, mẹ dắt một mình Tiểu Vũ về quê, tôi không tìm thấy mẹ và em đâu.
Mẹ Diệp lật ngược từng trang từng trang, đọc từng câu từng chữ: “Ngày 29, ba giờ sáng, tôi mơ thấy cái ngày thi cấp 3 ấy….”
Tất cả đều là giấc chiêm bao của Diệp Sam, không rõ bắt đầu từ bao giờ, càng ngày Diệp Sam càng mơ nhiều. Mỗi đêm bừng tỉnh, cậu khó mà ngủ lại, bèn đứng dậy ghi chép nội dung giấc mơ.
Diệp Sam van nài mẹ đừng đọc nữa, cậu chìa tay giật lấy quyển sổ nhưng bị mẹ hất mạnh ra.
Mẹ Diệp hít thở dồn dập: “Con gặp ác mộng suốt à?”
Hai mắt Diệp Sam đỏ ửng, cậu phủ nhận: “Không ạ….”
Tiếc rằng mẹ chẳng tin, bà nhìn cậu và hỏi: “Diệp Sam, nửa đêm con giật mình tỉnh giấc, vì những cơn ác mộng này ư? Trong cơn ác mộng con toàn mơ thấy mẹ, mơ thấy người dứt ruột đẻ ra con ư?”
Diệp Sam rơi nước mặt, mẹ chất vấn cậu: “Mơ thấy mẹ mắng con, tát con, không cho con vào nhà? Mẹ dắt Tiểu Vũ đi, mẹ bỏ rơi con, có phải hay không?”
“Diệp Sam, có phải con bị hoang tưởng không? Có phải con bị tâm thần không?!”
Mẹ Diệp lại đưa mắt nhìn những con chữ ấy, bà vung tay lên, vứt mạnh quyển sổ vào ngực Diệp Sam, bà nghẹn ngào nói: “Mẹ nai lưng làm việc suốt ngày suốt đêm, nuôi nấng anh em các con. Hay thật đấy, cuối cùng lại thành kẻ trong cơn ác mộng của con!”
Diệp Sam lùi bước về sau, quyển sổ rơi bên chân.
“Ban ngày nghĩ ngợi thì ban đêm mới nằm mơ.” Mẹ Diệp cất cao giọng: “Hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng đi, con có gì bất mãn với mẹ hả? Trong lòng con tủi thân cỡ nào hả?!”
Diệp Sam cắn môi ép chặt tiếng khóc, nước mắt nối đuôi nhau rơi lã chã, cậu nức nở không nói nên lời.
Những sợi tóc mai của mẹ Diệp buông lơi lòa xòa, nhìn bà nhếch nhác và tiều tụy làm sao, bà ấn tay lên ngực, giọng nói căm hờn: “Được, con không nói, mẹ nói giúp con.”
Diệp Sam khóc lóc van nài: “Mẹ…. Con xin lỗi…”
Nhưng mẹ Diệp vẫn nói tiếp: “Con cảm thấy mẹ đối xử với con không ra gì, mẹ không quan tâm đến con, có phải không? Con đến hàng cá giúp việc, con làm cái này làm cái kia, thế mà mẹ lại yêu thương Tiểu Vũ hơn, trong lòng con ghen ghét, có phải không hả?!”
“Con là người oan ức nhất, tại mẹ bắt con đổi thẻ dự thi với Tiểu Vũ, bắt con thi hộ nó, làm con không được vào trường cấp 3 chuyên, có phải không hả Diệp Sam?!”
Diệp Sam ra sức phủ nhận, cuối cùng không kìm nổi tiếng khóc: “Không phải, không phải….”
“Vậy thì là gì?” Hốc mắt mẹ Diệp ngậm nước: “Mẹ là mẹ con, mẹ làm con gặp ác mộng.”
“Mẹ…”
“Được, có giỏi thì mơ thấy bố con đi!”
Tức thì, Diệp Sam nghệt mặt, hai đầu gối cậu như nhũn ra, quỳ phịch xuống trước mặt mẹ.
Giọng nói của mẹ Diệp hạ xuống, như hồi tưởng một câu chuyện cũ, mà chẳng khác nào con dao nhọn cắm xuống đầu Diệp Sam: “Nếu không phải cái năm 8 tuổi con lèo nhèo đòi đi xem phim, bố con sốt ruột vội vã trở về đón con…. Thì cũng sẽ không gặp chuyện trên đường.”
Ống kính quay cận cảnh, Lục Văn dại ra mất ba giây.
Ánh mắt Cù Yến Đình rời khỏi màn hình, nhìn bóng lưng Lục Văn quỳ trên mặt đất. Bờ vai rộng căng chặt, run lên từng hồi theo nhịp thở, sống lưng còng xuống thành một đường cong, thoạt nhìn quá đỗi bất lực, quá đỗi hèn mọn.
Anh thấy Lục Văn níu góc áo của “mẹ”, khóc không thành tiếng mà rằng: “Mẹ… Con biết mẹ trách con.”
Vì đâu dốc hết sức mình, vì muốn lấy lòng đối phương, muốn có sự thân thiết giữa mẹ và con giống như em trai. Những giấc chiêm bao chất chồng, không phải là sự phóng đại và phản ánh của tủi thân, mà là nỗi áy náy trải qua năm này tháng nọ hóa thành nỗi sợ.
Mẹ Diệp khẽ giọng phủ nhận: “Diệp Sam, con là con của mẹ, mẹ sẽ không trách con.”
Nhưng trước khi làm mẹ, bà là một người vợ hết mực yêu thương chồng mình. Trong những năm tháng dài dằng dặc đầy cay đắng, bà phải nếm trải nỗi đau khác.
“Nhìn thấy con…. Mẹ luôn nhớ đến bố con.”
Đào Mỹ Phàm hất tay Lục Văn ra.
Vành mắt Lục Văn đỏ bừng, hắn chớp chớp, chậm rãi ngồi sụp dưới đất. Hắn gục đầu, đưa tay nhặt quyển sổ lên, nước mắt rơi lộp bộp trên trang giấy.
Xoẹt, hắn xé một trang.
Nghẹn ngào, nức nở, gào khóc.
Từng trang sổ, từng cơn ác mộng làm cậu bừng tỉnh lúc sáng sớm, tất cả bị xé sạch.
Mọi thứ trong phim trường như ngừng chuyển động, chỉ còn tiếng khóc xé gan xé ruột của Lục Văn, hắn siết chặt vụn giấy trong tay, khản cổ thều thào một câu “Con xin lỗi”, nhưng răng môi run lẩy bẩy, chẳng thể thốt thành lời.
Cù Yến Đình hơi hơi thẫn thờ, anh đắm chìm tách rời mọi thứ, chẳng rõ ở nơi ấy là Lục Văn, là Diệp Sam, hay là ai khác?
Anh khó thở quá, bèn đứng dậy lặng lẽ rời khỏi phòng.
Cùng lúc cánh cửa khép lại, ống kính ngừng quay, cảnh này đến đây là hết.
Nhân viên công tác ùa vào, Nhâm Thụ lập tức đứng dậy bước tới chỗ hai diễn viên, vừa đi vừa vỗ tay. Người quay phim vọt tới bên cạnh: “Tôi suýt khóc luôn.”
Đào Mỹ Phàm quệt đuôi mắt, cười hỏi: “Đạo diễn Nhâm, thấy sao?”
Nhâm Thụ gật gù liên tục: “Hài lòng lắm, thật sự, tôi rất rất hài lòng.”
Đào Mỹ Phàm nói: “Thực sự cảnh này diễn rất đã, Tiểu Lục chẳng sợ sệt tí nào.”
Lục Văn vẫn ngồi dưới đất, hắn không bì kịp tiền bối từng trải, không thoát khỏi nhân vật nhanh được, hắn khóc đến mức huyệt thái dương giần giật đau nhói, vừa mới ngừng nước mắt thôi.
Nhâm Thụ kéo hắn: “Đứng dậy nào! Tiểu Lục, tôi còn lo cậu không theo nổi diễn xuất của cô Đào, không ngờ ngon nghẻ thế đấy. Cảm xúc và cơ thể rất chuẩn, rất tinh tế, thể hiện khá lắm.”
Mặt Lục Văn như diễn tuồng, hai mắt sưng đỏ, y chang thằng ngốc đau khổ.
Đào Mỹ Phàm nói đùa: “Để im cho con trai tôi bình tĩnh lại đã, đi rửa mặt đi.”
Lục Văn choáng đầu hoa mắt mò vào nhà tắm rửa mặt, có nước lạnh vào mới hoàn hồn, hoàn thành quá trình nhập diễn rồi thoát vai, cuối cùng chỉ còn sót lại cảm giác trống rỗng buồn bã vẩn vơ.
Trong phòng nhiều người, hắn muốn yên tĩnh một mình.
Lục Văn đi xuống tầng, mò tới nơi vắng vẻ, hắn tưởng mình không có mục tiêu, thực ra trong lòng ôm theo tình cảm của Diệp Sam, bất tri bất giác đi về phía dàn nho.
Trong kịch bản, ở quê ngoài Bắc cũng có một cây, do bố Diệp trồng khi còn sống, sau khi đến Trùng Khánh thì Diệp Sam trồng cái cây này.
Lục Văn bước tới gần rồi dừng bước, không ngờ bên trong có người.
Dưới dàn nho, Cù Yến Đình ngồi một mình ở đấy. Anh nghiêng mặt gối lên cánh tay, nằm nhoài trên bàn chẳng để tâm bụi bẩn, ánh đèn rọi vào xương lông mày gồ lên và sống mũi, như ánh trăng trải mình trên mỏm núi, hai mắt chìm trong bóng tối.
Lục Văn bỗng sững sờ, hắn tưởng Cù Yến Đình về rồi, thì ra ngồi ở đây, nhưng hắn không biết vì sao Cù Yến Đình ngồi ở đây.
Bị hắn làm ồn, Cù Yến Đình ngồi thẳng người dậy, đôi mắt chẳng gợn sóng lăn tăn nhưng có độ ấm, chắc lạnh hơn gió đêm một tẹo.
Nhìn nhau chốc lát, Lục Văn mở lời trước: “Em không diễn hỏng.”
Giọng Cù Yến Đình hơi khàn: “Cậu diễn khá lắm.”
Đây là lần đầu tiên từ lúc quen nhau đến giờ Cù Yến Đình khích lệ hắn.
Lục Văn chẳng mừng rơn, chẳng vênh váo. Đạo diễn khen ngợi hắn, cô Đào cùng khen ngợi hắn, đạo diễn xúc động vỗ tay, cô Đào cười bảo đã lắm.
Hắn nhìn Cù Yến Đình chăm chú, giọng nói trầm lắng cất lời hỏi: “Vậy cớ sao anh buồn?”