– Ồ, vậy à.
Tô Căng Bắc tim như dao cắt khều một nửa cơm đi, cô phải giữ dáng!
– Chị Tô, chị có nghe em nói không đấy?
– Có có có.
Tô Căng Bắc cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm:
– Cô gái màu hồng đúng không?
Trần Tâm Ngải:
– …Bỏ đi, chị cứ ăn cơm đi.
Tô Căng Bắc luôn không để bụng chuyện cô gái màu hồng gì đó mà Trần Tâm Ngải nói, đến khi cô ăn cơm xong theo Trần Tâm Ngải đến phim trường mới chân chính biết được cô gái màu hồng là gì.
Cô gái mà ngay cả đạo diễn Trương cũng cung kính, nhưng Cao Tử Đồng lại rất thân thiết… hóa ra là cô ấy. Người mà cô từng gặp mấy lần ở Chu gia, hơn nữa còn nhìn cô với ánh mắt khó chịu, Thiệu Tố Oánh.
Thiệu Tố Oánh và Tô Căng Bắc xa xa nhìn nhau, vẻ mặt đều trấn tĩnh, xa lạ “cô là ai”.
Lúc này ánh mắt Cao Tử Đồng nhìn Tô Căng Bắc càng thêm khinh bỉ, thấy cô đi tới, cô ta nói với Thiệu Tố Oánh bên cạnh:
– Đây chính là Tô Căng Bắc mà mình nói với cậu đấy, hồ ly tinh cướp Từ Gia Vỹ.
– Ồ, chính là chị ta à.
– Phải, hôm nay cậu qua đây không phải là muốn tận mắt xem hồ ly tinh mà mình nói có dáng vẻ thế nào sao?
Thiệu Tố Oánh dựa lưng vào ghế:
– Ờ, đúng vậy, đúng là như vậy, vừa nhìn là thấy không phải dạng tốt lành gì.
Trong lòng Cao Tử Đồng vui vẻ, vội nói:
– Nói đúng lắm, cái mặt lả lơi, kỹ thuật quyến rũ đàn ông nhất định rất cao.
Thiệu Tố Oánh sầm mặt, nhớ tới anh hai nhà mình bị “cắm sừng” mà không biết:
– Đồ đáng ghét.
Cao Tử Đồng thấy vậy, cong môi cười. Bị vị tiểu thư này của Chu gia nhìn gai mắt không phải là chuyện tốt đẹp gì, vận xui của Tô Căng Bắc thực sự đến rồi.
Cao Tử Đồng ân cần đưa cho Thiệu Tố Oánh ly nước trái cây:
– Uống không?
Ánh mắt Thiệu Tố Oánh dõi theo Tô Căng Bắc:
– Khỏi.
Cao Tử Đồng bị đối xử lạnh nhạt cũng không giận, vẫn vui vẻ ngồi cạnh Thiệu Tố Oánh như cũ. Cô và Thiệu Tố Oánh quen biết nhau ở một buổi gặp gỡ thương nghiệp, ban đầu cô cũng không chú ý tới cô gái nhỏ này nhưng sau đó nghe người ta nói thân phận của cô ta mới cố tình tiếp cận. Sau đó nữa, hai người thật sự thành bạn bè, cô mới phát hiện điều này rất tuyệt vời.
Tuy Cao Tử Đồng chưa từng tiếp xúc với người của Chu gia đế đô nhưng từng nghe người nhà nói, đây là một gia tộc mà ngay cả trưởng bối của cô cũng chỉ có thể nhìn mà ngưỡng vọng, quan hệ tốt với cháu gái Chu gia khiến gia đình cô có được lợi ích to lớn.
– Tiểu Diêu, tôi vừa để kịch bản bên này, cô có nhìn thấy không?
Tô Căng Bắc đi tới khu nghỉ ngơi, lờ đi Cao Tử Đồng và Thiệu Tố Oánh.
Nhân viên bị cô gọi chỉ về phía Thiệu Tố Oánh:
– Tôi vừa thấy kịch bản để trên cái ghế kia…
Tô Căng Bắc quay đầu nhìn lại, đối diện với ánh mắt đầy địch ý của Thiệu Tố Oánh. Cô nhướng mày, trong lòng rất tự nhiên nghĩ, mình đã nói sao mà Cao Tử Đồng hục hặc với mình, hóa ra là Thiệu đại tiểu thư xúi giục.
Tô Căng Bắc từ trên cao nhìn xuống Thiệu Tố Oánh, nói rất lịch sự:
– Chào cô, cô có thể đứng lên một lát không, kịch bản của tôi có lẽ bị cô ngồi đè lên đấy.
Thiệu Tố Oánh từ tốn nói:
– Không có, cô đi nơi khác mà tìm.
Tô Căng Bắc tốt tính mỉm cười:
– Không chừng thật sự bị cô ngồi lên đấy, cô đứng lên cho tôi xem một cái được không?
Thiệu Tố Oánh:
– Không-được.
Cao Tử Đồng cười trên sự đau khổ của người khác:
– Đã nói là không ở đây rồi, Tô Căng Bắc, cô nghe không hiểu hả?
Cô hít sâu một hơi, từ từ cúi người, một tay chống lên tay vịn ghế của Thiệu Tố Oánh:
– Tôi lặp lại lần nữa, cô, đứng lên cho tôi xem xem.
Cao Tử Đồng:
– Tô Căng Bắc!
Thiệu Tố Oánh híp mắt:
– Tai cô điếc à, muốn tôi nói bao nhiêu lần cô mới biết là đồ của cô không ở đây… á!
Một tiếng hét vang lên, mọi người đều thấy Tô Căng Bắc nhanh như chớp kéo Thiệu đại tiểu thư đứng dậy, quẳng qua một bên không chút lưu tình. Thiệu Tố Oánh lảo đảo mấy cái, được một nhân viên đỡ lại.
Mọi người đều sững sờ. Sức Tô Căng Bắc rất lớn, lá gan… cũng rất lớn.
Tô Căng Bắc dưới cái nhìn chằm chằm của mọi người, ung dung thản nhiên lấy kịch bản của mình trên ghế Thiệu Tố Oánh:
– Cô xem, tôi nói là ở đây mà.
– Tô Căng Bắc, cô dám đẩy ngã tôi!
Tô Căng Bắc trợn to đôi mắt hoa đào vừa quyến rũ vừa tà đạo:
– A, không cẩn thận ra tay hơi nặng, cô không sao chứ?
– Cô!
– Xảy ra chuyện gì, xảy ra chuyện gì?
Đạo diễn Trương cách đó không xa bước qua:
– Sao cãi nhau rồi, Thiệu tiểu thư, cô sao thế?
– Đạo diễn Trương.
Cao Tử Đồng giả vờ lo lắng chạy tới:
– Chú xem Tô Căng Bắc kìa, ra tay không biết nặng nhẹ, suýt đẩy ngã Oánh Oánh, không phải chỉ là tìm kịch bản thôi sao, người ta cũng đâu biết đang ngồi trên kịch bản của cô ấy đâu.
– Ồ, thì tôi đã thành khẩn mời cô ấy đứng lên còn gì.
Tô Căng Bắc rất bất đắc dĩ:
– Nhưng cô ấy không nghe mà.
Trương Học Thành liếc Tô Căng Bắc:
– Căng Bắc, người ta là khách, xin lỗi cho xong chuyện.
Cao Tử Đồng đắc ý.
Tô Căng Bắc hơi khép mi, đưa tay ngoắc:
– Cô qua đây.
Thiệu Tố Oánh biến sắc mặt:
– Cô có thái độ gì thế hả?
Trương Học Thành vội nói:
– Căng Bắc, nói chuyện đàng hoàng.
Ông làm thế là vì muốn tốt cho Tô Căng Bắc, ngay cả ông cũng không dám đắc tội cô gái nhỏ này, Tô Căng Bắc làm sao có năng lực đó chứ. Cô ấy là một diễn viên tốt, ông không muốn lại phải tìm một diễn viên khác thích hợp cho vai này.
Tô Căng Bắc không hề để ý đến ánh mắt những người ở đây, Thiệu Tố Oánh không qua thì cô qua, cô hơi khom người, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói:
– Em còn muốn quậy thế nào, hửm?
Thiệu Tố Oánh:
– Là chị quậy, em không có.
Tô Căng Bắc cong môi:
– Được thôi, nếu em đã kiên trì nói vậy, chị đành phải nói với anh hai em, rồi lại để anh hai em nói với bà nội và anh cả rằng em ở bên ngoài làm xằng làm bậy thế nào.
– Chị dám!
– Sao chị không dám, Tố Oánh à, đừng học thói xấu theo người ta, bằng không, bà nội sẽ cảm thấy gia môn u ám, đưa em về lò đúc lại, ờm… giam mấy tháng chép kinh này, hoặc là nhốt trong phòng này, hoặc là đưa ra nước ngoài này…
Thiệu Tố Oánh trừng mắt:
– Tô Căng Bắc, chị dám uy hiếp tôi.
– Không dám không dám, nhưng dù sao em cũng là em gái Thời Uẩn, chị không muốn em lầm đường lạc lối.
– Chị, chị…
– Được rồi, đừng chị chị chị chị nữa. Ngoan, về nhà đi, đừng ra ngoài quậy.
Tô Căng Bắc ngoài cười trong không cười vịn vai cô ấy.
Thiệu Tố Oánh cắn môi, thở hổn hển trừng cô.
Đúng lúc này, cô cao giọng nói:
– Thực xin lỗi Thiệu tiểu thư, ban nãy í mà, quả thật tôi không nên như vậy, tại tôi quá để ý tới kịch bản của mình thôi.
Thiệu Tố Oánh dùng sức hất tay cô ra, “hừ” rồi sa sầm mặt xoay người rời đi.
Cao Tử Đồng sững sờ, không ngờ Thiệu Tố Oánh cứ thế cho qua, bèn vội vã đuổi theo:
– Oánh Oánh!
Tô Căng Bắc huơ huơ tay:
– Tạm biệt Thiệu tiểu thư, lần sau lại ghé chơi nhé.