Chúc Tri Phi động tác nhanh, nhanh chóng chạy vào trong, “Tạch” một tiếng đèn sáng lên.
Những đồ đạc trong kho hiện rõ ra.
Đồng tử Sở Dụ hơi co lại, ánh mắt cũng không hề nháy, nín thở nói ra một từ, “**.”
Lục Thời quay đầu nhìn cậu, hất cầu, “Cậu muốn ** ai?”
Hả
Sở Dụ nháy mắt, nghẹn lời.
Lục Thời cũng không đợi cậu trả lời, nhấc chân bước vào kho hàng.
Bên trong nhà kho có một chiếc xe màu đen đã được sửa chữa lại.
Đèn xe, mui xe, đuôi xe, lốp, dường như tất cả động cơ bên trong cùng với xi lanh đều được lắp ghép lại.
Dưới ngọn đèn mờ, đường cong thân xe hoàn mỹ, từng tấc nước sơn mới đều chói mắt, giống như con thú lớn bằng sắt thép đang ngủ đông, một khi phát động sẽ gào thét núi rừng, đinh tai nhức óc.
Đàn ông không có ai là không thích súng, không thích xe.
Bao gồm cả Sở Dụ.
Cậu chỉ cảm thấy, tim mình đập rất nhanh, lòng bàn tay nóng lên.
Tay Lục Thời đặt lên tay nắm cửa xe, mở cửa, nghiêng người ngồi vào vị trí lái. Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi một trái một phải ngồi vào ghế sau. Đèn xe lóe lên xanh thẫm, Sở Dụ còn chưa tỉnh táo lại.
Cho tới khi Lục Thời hạ cửa kính xe xuống, cánh tay khoát trên cửa sổ, nhíu mày hỏi cậu, “Không lên à?”
Sở Dụ giật mình, vội vàng ngồi vào ghế phó lái.
Mấy giây sau, Sở Dụ nhìn thấy Lục Thời nghiêng người, cánh tay để ngang qua người cậu, kéo đai an toàn ra.
“Lạch cạch”, cắm chốt lại.
Cậu mới phát hiện, mình quên mất không thắt đai an toàn.
Lục Thời ngồi lại, “Đi thôi.”
Động cơ khẽ kêu, cánh cửa bên kia kho hàng mở ra, thông thẳng ra đường cái.
Lái xe ra ngoài, cổ họng Sở Dụ khô khốc.
“Chúng ta cứ như thế mà đi thẳng ra đường, thực sự………không việc gì sao?”
Cậu không nhịn được nhìn Lục Thời.
Tay trái Lục Thời khoát lên cửa kính xe, một tay cầm vô lăng, màu da trắng đối lập hoàn toàn với màu đen của vô lăng rất rõ rệt. Khi rẽ, khớp xương ngón tay cầm cần số rõ ràng rất đẹp.
Chúc Tri Phi biết Sở Dụ đang lo lắng gì, cậu đẩy kính mắt, “Yên tâm, anh Lục là lái xe lão luyện, tuyệt đối sẽ không lật xe đâu.”
Ngụy Quang Lỗi cũng cười, “Đúng, đừng sợ, tuy rằng không có bằng lái nhưng mà nửa đêm rồi, chúng ta lại đi đường này, không có ai bắt đâu.”
Sở Dụ bị gió đêm lạnh thổi qua mặt, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trong nhóm bạn bè của Hạ Trí Hạo, đa phần là chưa thành niên lái xe.
Trong gara ở nhà mình, Sở Dụ cũng có mấy chiếc siêu xe là quà mà anh cậu tặng.
Nhưng đã đỗ mốc ở đó rồi.
Sở Dụ tuân thủ pháp luật, không chơi với nhóm bạn kia của Hạ Trí Hạo, đợi khi mười tám tuổi thi lấy bằng lái rồi mới lái xe ra đường.
Mà vào giờ phút này, cậu ngồi ở ghế phó lái, cùng với tiếng động cơ khẽ kêu, đi trên con đường đêm tối đen, làm cho cậu cảm nhận được, bản thân dường như đang đi trên con đường hoàn toàn khác so với con đường mười bảy năm mình vẫn đi.
Không biết.
Rất kích thích.
Xe chạy nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng xe dừng lại ở ngoại thành trên một con đường hoang vắng.
Có không ít người đã tụ tập.
Sở Dụ nhìn xuyên qua cửa kính xe ra bên ngoài, có thể nghe được tiếng người ồn ào. Khi chiếc xe của cậu dừng lại, không ít người nhìn về phía này, thậm chí còn có người vẻ mặt hưng phấn chụp ảnh chiếc xe.
Lục Thời mở cửa xe, đi xuống, ngón tay ngoắc chiếc chìa khóa xe, đi vào trong đám người.
Chúc Tri Phi và Ngụy Quang Lỗi không theo sau, đứng bên cạnh Sở Dụ.
Sở Dụ không ngốc, đã biết bọn Lục Thời tới đây làm gì.
“Lục Thời………cậu ấy bắt đầu đua xe từ khi nào?”
Ngụy Quang Lỗi cũng không giấu, Sở Dụ hỏi, cậu liền nói, “Năm lớp mười. Anh Lục không có tiền, đua xe thắng có thể được tiền thưởng.”
Năm lớp mười.
Sở Dụ phát hiện, càng tới gần Lục Thời, cậu càng cảm nhận được, con người này rất phức tạp, nhưng càng phức tạp, lại càng có một lực hấp dẫn kỳ lạ.
“Cậu ấy…..rất thiếu tiền sao?”
“Anh ấy có một mình, đương nhiên thiếu tiền. Chẳng qua tôi và Tiểu Phi đều cảm thấy, làm gì mà không thể kiếm tiền, cho dù đi làm thêm ở quán sửa xe nhà tôi thì tiền lương cũng đủ tiêu. Chẳng qua.”
“Chẳng qua cái gì?”
“Chẳng qua đua xe rất kích thích. Chính là kiểu kích thích lật xe một cái là có thể toi đời.”
Ngụy Quang Lỗi ấn bật lửa, châm thuốc lên, ngọn lửa lay động, cậu hít một hơi, tiếp tục nói, “Tôi nghĩ rằng thứ mà anh Lục muốn chính là loại kích thích này, loại kích thích có thể phát tiết ra sự tàn bạo trong tim.”
Cậu nhìn Sở Dụ.
Liếc mắt một cái là có thể nhận ra được, Sở Dụ là người được nuôi trong lồng kính từ nhỏ tới lớn.
Nhớ tới câu nói của Lục Thời trong vườn, Ngụy Quang Lỗi không nhịn được nghĩ đúng là nước ấm có thể hòa tan băng.
Không biết là thật hay giả.
Lục Thời quay lại không chậm.
Tay anh cầm điếu thuốc, thuận tay quăng cho Ngụy Quang Lỗi.
Ngụy Quang Lỗi bắt bằng hai tay, “Anh Liệt cho hả?”
“Ừ.” Hai tay Lục Thời cắm trong túi, “Tôi đua trận đầu.”
Chúc Tri Phi xoa nắm đấm, vẻ mặt kích động, “Thạch Đầu lần này đừng có giành đấy, để tao chiếm ghế phó lái của anh Lục!”
Ngụy Quang Lỗi không nói gì.
Ánh mắt Lục Thời nhìn về phía Sở Dụ, “Ngồi không?”
Sở Dụ kinh ngạc, “Có thể sao?”
“Ừ, cậu thích là được.”
Lục Thời đã mở miệng, Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri Phi đều không tranh nữa.
Cuối cùng, Sở Dụ ngồi lên xe của Lục Thời.
Đám người đã tản ra hai bên, để nhường điểm xuất phát.
Mội cô gái cao ráo mặc bộ thể thao ngắn đứng ở giữa vạch trắng, giơ cao lá cờ nhỏ hai mặt xanh lục.
Lục Thời một tay cầm vô lăng, lái xe từ từ vào vị trí bắt đầu, dừng lại.
Bên ngoài cửa xe, là ánh đèn đường màu ấm.
Ánh đèn chiếu vào trong mắt giống như ngọn lửa.
Anh hỏi Sở Dụ, “Có sợ không?”
Sở Dụ không che giấu, “Có chút chút, nhưng kích động nhiều hơn, cảm thấy rất kích thích, cảm giác như adrenalin tăng mạnh.”
“Ừ.” Lục Thời liếc mắt nhìn cậu, “Lát nữa sẽ càng kích thích.”
Tiếng còi thứ nhất vang lên.
Lục Thời ngồi thẳng, mắt nhìn phía trước, hai tay đặt trên vô lăng.
Tiếng còi thứ hai vang lên, Sở Dụ hít một hơi thật sâu.
Khi tiếng còi thứ ba vang lên, xe giống như tia chớp phóng lên!
Chỉ trong vài giây khi tiếng còi vang lên, Sở Dụ gần như ngưng hít thở.
Cơ thể bị đai an toàn thắt chặt vào ghế, đầu mũi tràn ngập mùi dầu, tiếng ống xả kêu gào đập thẳng vào tai cậu, tất cả dây thần kinh và xương cốt trên cơ thể cậu đều có thể cảm nhận được động cơ xe run rẩy, tràn ngập sức kéo thuần túy của máy móc!
Hai bên đường đua đều có tiếng thét chói tai, thoáng một cái đã bị quăng lại phía sau.
Cả đường đua, phong cảnh, ánh sáng đều như mây khói thoáng qua.
Thứ còn sót lại chỉ là người ngồi bên cạnh thôi.
Hô hấp của Sở Dụ nhanh hơn, theo bản năng hét, “Lục Thời…….”
“Xuỵt, tới khúc rẽ rồi.”
Vừa dứt lời trong nháy mắt Lục Thời dùng toàn sức phanh xe, qua chỗ rẽ, cố gắng vượt qua không quá một giây!
Sở Dụ cảm thấy bản thân mình suýt chút nữa đã bị lực li tâm vô cùng lớn hất văng ra khỏi xe, tim như ngừng đập!
Đợi cậu khó khăn lắm mới hô hấp được lại, khúc cua tiếp theo đã xuất hiện trước mắt.
“Lục Thời………..”
Thiếu chút nữa mất giọng.
Trong giọng nói của Lục Thời mang theo ý cười nhàn nhạt, “Ừ, tôi ở đây.”
Vào giờ phút này, Sở Dụ lại đột nhiên cảm thấy yên tâm.
Liên tiếp qua ba khúc cua, Sở Dụ mềm cả chân, có cảm giác như sắp chết không thể hít thở, nhưng hoocmon kích thích từ máu dâng lên, trong đầu như có ánh sáng nổ mạnh!
Con mẹ nó quá kích thích!
Khẽ thở hổn hển, Sở Dụ không khỏi quay đầu lại nhìn Lục Thời.
Giờ phút này, tất cả mọi thứ bên ngoài cửa sổ đều hóa thành hư ảo, đường đua như không cỏ điểm kết thúc, đêm tối yên lặng, cũng chỉ làm nền cho người trước mắt này.
~~~~~~~~~~~~~~~
Chương của ngày hôm qua nhưng mà mất điện chẳng đăng được. Nóng chảy mỡ mà còn mất điện TT.TT