– Thánh chỉ tới.
Mọi người đều nhanh chóng chạy ra sân, quỳ xuống dập đầu:
– Chúng thần tiếp chỉ.
– Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, tứ cô nương phủ Trấn Quốc Công hiền lương thục đức, nhân hậu đoan trang, nay đã đến tuổi trưởng thành, ban hôn cho tướng quân Âu Dương Minh làm chính thê, ba tháng sau tổ chức hôn lễ, khâm thử.
– Chúng thần tiếp chỉ tạ ân, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.
Cô đứng dậy, cần lấy chiếu chỉ rồi đưa vào tay Lưu công công bên người hoàng thượng một túi bạc nặng, lời nói ổn trọng:
– Lại phiền công công từ xa đến đây, có chút bạc vụn mong công công nhận cho.
– Đa tạ tứ cô nương đã ban tưởng – Lưu công công nhanh lẹ cất túi bạc vào tay áo rồi cười cười nói khẽ.
– Đúng rồi, năm nay Phủ Trấn Quốc Công liệu có cô nương nào tiến cung không, năm nay phủ nào cũng nó, mọi năm đã khất xin hoàng thượng rồi, nếu không có cũng sẽ khiến triều thần nghi kị mất.
– Phiền Lưu công công viết tên ta vào danh sách tuyển tú năm nay rồi.
Nghe lời nói khẽ từ Lưu công công, Mai Anh đứng dậy, từ tốn lên tiếng, Lưu công công cũng gật đầu rồi phất cây phất trần đưa người rời khỏi phủ. Cô không nói gì, chỉ cau mày một chút rồi nhanh chóng giãn ra cùng mọi người tiếp tục bữa tiệc, trong sảnh mọi người đanh vây quanh gia đình cô cùng Âu Dương Minh thay phiên chúc mừng.
– Âu Dương Minh, ta muốn hỏi huynh một câu – Cô khảng khái cất tiếng.
Âu Dương Minh thấy cô gọi bèn nhanh chóng đi đến, đôi mắt như phát quang, sáng rọi nhìn cô, khuôn mặt đầy mong chờ vì có lẽ đây là lần đầu cô chủ động gọi hắn.
– Muội có chuyện gì sao?
“Giống cún con thế này, nhưng khuôn mặt này…”
Cô nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ rồi chầm chậm cất lời:
– Cuộc đời ta không thích ganh đua tranh giành, thứ gì của ta thì sẽ phải của riêng mình ta, huynh có dám thề sẽ chỉ cưới một mình ta làm thê tử, không lập thiếp thất cũng như bình thê hay nha hoàn thông phòng không. Nếu như huynh không đồng ý, vậy thì….
– Ta đồng ý.
Câu trả lời đầy tự tin và nhanh chóng của anh khiến mọi người đều bất ngờ, ở thời đại này, đàn ông tam thê tứ thiếp là bình thường, làm gì có mấy ai chịu lấy 1 vợ chứ. Vậy mà người đàn ông đang đứng trước mặt lại dám đồng ý trước lời nói ấy mà không mảy may suy nghĩ.
Âu Dương Minh quỳ một chân xuống tay nắm thành đấm đặt lên ngực trái, đôi mắt không có một chút dao động nhìn cô, lời nói đầy tự tin:
– Ta xin thề với trời đất, chỉ lấy một mình Hoàng Phi Yến làm vợ, không cưới bình thê, thiếp thất, cũng sẽ không có nha hoàn thông phòng, cả cuộc đời chỉ có Hoàng Phi Yến.
Nên biết rằng dưới chân đàn ông là vàng, nhưng anh sẵn sàng vứt bỏ, chỉ để cưới cô gái trước mặt mình về làm vợ, anh giống như nếu không làm vậy thì sẽ mất cô trong một khoảnh khắc vậy.
Khuôn mặt cô ánh lên một nụ cười đầy mãn nguyện, gật đầu trước lời nói ấy
– Khụ…khụ….khụ….ha..a..a..
– Tiểu, tiểu thư, người sao thế? tiểu thư
A Man tái mặt chạy tới, tay với ra trước như mọi lần muốn đỡ lấy cô nhưng không kịp, may mà Âu Dương Minh nhanh chóng chộp lấy cô ngay khoảnh khắc cô khụy xuống.
– Người đâu, người đâu, mời An lão, nhanh lên.
Tần lão thái gia thấy cô ngất xỉu nhanh chóng cấp tốc sai người mời An lão tới, khuôn mặt ông thoáng chút hoảng hốt cùng lo lắng, tất cả đều bất ngờ trước tình huống trước mặt.