Kiki phì cười thành tiếng: “Giỏi thật, không hổ là Trần thiếu.”
Đang nói thì Ngũ Tư Cửu đến. Đây cũng là lúc quầy bar ồn ào nhất, hắn liếc một vòng cũng không tìm thấy người, nhân viên pha chế trực quầy nói: “Đến đón Trần thiếu phải không? Phòng khách đầu tiên bên trái tầng hai, Kiều Sở đang ở đó.”
Ngũ Tư Cửu ba chân bốn cẳng chạy lên, đẩy ra cánh cửa nặng nề, thở hổn hển vừa đi vừa hỏi Kiều Sở: “Anh ấy không sao chứ?”
“Chỉ là uống nhiều quá thôi, sao nào, sợ chúng tôi sàm sỡ hắn ta à?” Kiều Sở lười biếng cười: “Được rồi, Kiki, em phụ một tay giúp Tiểu Cửu đi.”
Trần Hựu Hàm cũng không phải là say đến bất tỉnh nhân sự, hắn vẫn mơ hồ có ý thức. Ngũ Tư Cửu đỡ hắn, lảo đảo xuyên qua ánh đèn neon mờ ảo.
Có người huýt sáo với cậu: “Chà, Trần thái thái đến rồi sao?”
Ngũ Tư Cửu phớt lờ hắn, vẻ mặt lạnh lùng, thần sắc kiêu căng. Khi đi ra ngoài, Kiều Sở đã gọi sẵn xe, cậu đặt Trần Hựu Hàm vào ghế sau rồi cài dây an toàn. Lái xe hỏi đi đâu, Dựa theo lệ cũ sẽ là khách sạn Sheraton bên cạnh, thế nhưng lúc này Trần Hựu Hàm lại vô thức nói ra một địa chỉ.
Ngũ Tư Cửu khẽ giật mình, tưởng mình nghe nhầm rồi. Cậu quay đầu lại nhìn Trần Hựu Hàm, sợ mình gây ra động tĩnh quá lớn mà khiến hắn tỉnh lại, rồi lại rút lời vừa nói về. Nhưng Trần Hựu Hàm chỉ dựa vào thành ghế rồi ngủ thiếp đi.
Nửa giờ sau, xe dừng lại ở tầng dưới một chung cư cao cấp ven sông.
“Hựu Hàm ca ca? Anh ơi? Chúng ta đi lên tầng mấy? Thẻ của anh đâu rồi?”
Việc quản lý ở đây rất nghiêm ngặt, không chỉ phải quẹt thẻ ra vào ngay ở cửa mà ngay cả thang máy cũng là mỗi hộ một thẻ, cảm ứng tự động định vị tầng của chủ nhà. Ngũ Tư Cửu sờ khắp túi quần hắn, không có. Bảo vệ nhận ra Trần Hựu Hàm là người tầng 39, nói rằng anh ta có thể giúp, nhưng Ngũ Tư Cửu cần phải đăng ký. Trần Hựu Hàm nửa ôm cậu, một nửa trọng lượng đều đè lên trên người Ngũ Tư Cửu, hàm hồ nói: “Tiểu Khai, em đăng ký đi.”
“Xoạt” một cái, bảo vệ nhìn thấy khuôn mặt của người trẻ tuổi trước mắt này thoáng cái đã tái nhợt, nhợt nhạt đến mức ngay cả khi đứng dưới ánh đèn rực rỡ ở sảnh cũng không thể che giấu được.
Cậu bước đến quầy lễ tân một cách máy móc, cầm bút lên, viết từng nét từng nét một: Diệp Khai, thời gian đến : 22:35
Ninh Thị nói mưa liền mưa ngay.
Nhân viên bảo vệ đi thang máy cùng bọn họ lên tầng 39, quét thẻ, bấm số 39, nói cho Ngũ Tư Cửu biết mỗi một hộ ở đây có một thang máy, thang máy mở cửa từ phía sau. Trong thang giờ chỉ còn lại hai người, điều hòa truyền tới gió lạnh khiến Ngũ Tư Cửu cảm thấy chân tay lạnh buốt. Cánh cửa bóng loáng phản chiếu hình ảnh cậu đang đỡ Trần Hựu Hàm, đứng nghiêm, mặt không biểu tình.
“Hựu Hàm ca ca.” Cậu đánh thức Trần Hựu Hàm, “Chúng ta đến nhà rồi, mật khẩu là gì?”
Nếu như Trần Hựu Hàm nhận ra cậu, yêu cầu cậu đội mưa mà về cậu cũng sẽ không có bất kỳ ý kiến nào. Nhưng là ánh mắt Trần Hựu Hàm tập trung trên mặt cậu rồi lại tan rã, hắn như nói mê mà nói ra một con số, Ngũ Tư Cưu theo lời hắn ấn uống, cửa điện tử phát ra tiếng lạch cạch, giọng nữ ngọt ngào mà máy móc vang lên: “Chào mừng về nhà.”
Trần Hựu Hàm ngã xuống ở lối vào, ý thức của hắn giống như một con dao sắc bén xẹt qua, mang theo một tia tỉnh táo ngắn ngủi, rồi lại lập tức chìm vào trong hư ảo thăng trầm.
Ngũ Tư Cửu ngồi dưới ánh đèn ấm áp cởi giày cho hắn, nửa quỳ trước mặt hắn, nhẹ giọng hỏi: “Hựu Hàm ca ca, em phải về sao?”
Ánh mắt của Trần Hựu Hàm lặng lẽ dưng lại trên khuôn mặt cậu trong hai giây.
Cái nhìn này khiến ngón tay của Ngũ Tư Cửu run lên.
Mũi cậu chua xót —— ánh mắt Trần Hựu Hàm, ánh mắt người cậu thích, thâm trầm, dịu dàng, đè nén yêu thương vô hạn, giống như nhìn món bảo vật quý giá nhất trên đời qua lớp thủy tinh, biết rõ mình nên tránh xa, nhưng lại không nhịn được mà rơi vào.
Dưới cái nhìn chăm chú như vậy, toàn thân Ngũ Tư Cửu run lên như lá rụng trong gió. Mặc dù Trần Hựu Hàm hông nói lời nào, nhưng cậu biết, ánh mắt kia không thuộc về mình.
Tia sét xé toạc bầu trời, cửa sổ kính trong suốt sát đất trong căn phòng rộng 300 mét vuông, phản chiếu cơn mưa tầm tã và những đám mây dông bao phủ khắp thành phố, nước mưa như thành sông mà cọ rửa trên ô cửa sổ. Trong phòng, đèn cảm ứng đồng loạt sáng lên toàn bộ, bao phủ khắp căn phòng bằng hào quang màu vàng nhạt ấm áp. Tiếng sấm và tiếng mưa rơi hoàn toàn không xâm nhập vào nơi này chút nào, Trần Hựu Hàm ngồi ở cửa trước lặng lẽ nhìn Ngũ Tư Cửu, sau đó đỡ lấy đầu cậu, điên cuồng mạnh mẽ mà hôn lên.
Tấm thảm len dệt thủ công dưới thân đã bị xô đạp đến không ra hình dáng gì, quần áo vương vãi, từ cửa trước vội vàng hôn đến tận phòng khách, một đường lảo đảo mà đi. Ghế sofa chịu đựng sức nặng của hai người đàn ông trưởng thành, lún xuống thật sâu. Ngũ Tư Cửu vịn thành ghế sô pha, quỳ gối, cổ dướn thật cao, tràn ra âm thanh vỡ vụn.
Người sau lưng không biết mệt mỏi mà tiến vào. Từ vai đến đùi, cả người Ngũ Tư Cửu đều đang khẽ khàng phát run.
“Lạnh sao?” Vòng tay hắn càng ôm chặt hơn nữa, dán bên tai Ngũ Tư Cửu trầm giọng hỏi, hơi thở nóng rực, mang theo men say.
Lại hôn lên vành tai cậu.
Ngũ Tư Cửu càng mất kiểm soát mà run lên
Thoải mái quá.
Thoải mái đến mức khiến cậu như muốn phát điên lên được.
. . . và cũng thật dịu dàng.
Dịu dàng đến mức khiến cậu bật khóc.
Đôi má ửng đỏ không giữ được nước mắt, chúng chảy dài rồi rơi trên mu bàn tay Trần Hựu Hàm. Hắn gần như dừng lại ngay lập tức, mặc dù sau, vẫn khàn giọng mà lo lắng hỏi: “Bảo bảo, em đau sao?”
Ngũ Tư Cửu nức nở lắc đầu, rồi lại gật đầu loạn xạ.
Trần Hựu Hàm dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cậu, liên tiếp dùng những cái hôn dịu dàng lưu luyến bên gáy cậu, an ủi dỗ dành: “Xin lỗi Tiểu Khai, anh xin lỗi, anh sẽ làm nhẹ lại, nhẹ hơn nữa có được không?”
Bên trong được va chạm một cách chập chạp, thâm trầm, mà lại cứng rắn.
Tiếng nức nở của Ngũ Tư Cửu ngày một lớn hơn, không nhịn được mà quay đầu lại. Đuôi mắt hắn ửng hồng, ánh mắt lại cố chấp và bướng bỉnh như cũ, bờ môi cậu sưng đỏ, cậu tuyệt vọng đối mặt với Trần Hựu Hàm xuyên qua nước mắt, liều lĩnh mà muốn được nhận ra.
Trần Hựu Hàm không dừng lại. Hắn kéo cằm cậu qua rồi nặng nề hôn lên, dùng kỹ xảo tốt nhất, sự dịu dàng sâu sắc nhất mà hôn cậu. Cậu gần như bị hôn đến không thở nổi.
Mưa tạnh rồi.
Ngũ Tư Cửu quay đầu lại nhìn hắn, bên ngoài cửa sổ là sự phồn hoa đêm khuya không ngủ của Ninh Thị, phía trên biển đèn bao la đó, cậu trở tay ôm Trần Hựu Hàm, quỳ gối.
. . . Em đã biết được bí mật của anh rồi, Hựu Hàm ca ca.