“Vong Sơn huynh, sao lại đến? Thiếu huynh mới thành giai yến đó!” Một công tử áo tím cao gầy đứng dậy vẫy tay với Sở Tà.
Quỳnh Nương theo tiếng nhìn qua, nàng nhận ra công tử kia. Người này tên Lư Quyển, là nhị công tử Vệ Văn Hầu hầu phủ hơi sa sút. Nhưng người này mười năm sau rất vượt trội, thân là Binh Bộ Thị Lang, tay nắm quyền cao, chưởng quản binh mã kinh thành và kinh đô phụ, cũng là đối thủ trên triều đình với Thượng Vân Thiên – phu quân kiếp trước của nàng.
Có điều lúc này của kiếp trước, nàng chỉ một lòng nghĩ đến chuyện nên phô bày tài nghệ thế nào, không để ý giao tình của Lư Quyển và Sở Tà rất nặng.
Lư Quyển với mấy thanh niên ngồi trong một góc đông điện, mà bàn này, trừ Lư Quyển sau này có tên tuổi ra, còn có nhị hoàng tử Lưu Diệm đứng hàng trong đó.
Lư Quyển tiếp đón Lang Vương ngồi xuống rồi cười: “Nghe người ta nói mấy ngày nay Vong Sơn huynh chỉ tiêu phí thời gian ở biệt quán ngoại ô kinh thành, không chịu vào kinh, thế nào? Sợ ‘vị kia’ ra oai phủ đầu với huynh à?”
Lang Vương gặp đồng bọn lúc nhỏ liền giảm bớt chút lãnh đạm đi, ngồi xuống rồi cong khóe miệng nói: “Chi bằng nói là sợ bổn vương vào kinh tìm người gây phiền toái!”
Tất nhiên Lư Quyển biết cái đức hạnh bừa bãi của vị Giang Đông Vương này, không khỏi bật cười, nói với Lang Vương: “‘Vị kia’ vẫn đang nhìn huynh kìa!”
Nhờ sự thuận lợi khi đứng phía sau Lang Vương, Quỳnh Nương nhìn qua theo ánh mắt Lư Quyển. Đúng lúc thấy Thái Tử đương triều Lưu Hi mỉm cười, giống như vô tình mà nhìn về phía này.
Thấy Lang Vương quay đầu lại, Thái Tử liền nâng chén mỉm cười ra hiệu uống cạn rượu trong ly.
Trong lúc vô ý liếc một một vòng mà Quỳnh Nương hãi hùng khiếp vía, lại một lần nữa chắc chắn là nàng đã vào phủ trạch tai vạ. Giang Đông Vương xưa nay làm việc phô trương, thêm nữa giao tình với Nhị hoàng tử Lưu Diệm rất nặng, càng trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt Thái Tử.
Bây giờ nhớ lại chuyện xe ngựa ở trấn Phù Dung, Quỳnh Nương cảm thấy người hạ độc ngựa nói không chừng chính là vị Thái Tử đang nâng chén mỉm cười kia phái đi…
Nhanh kiếm bạc thoát khỏi biển khổ! Nhất định phải cách thật xa tên phản thần tặc tử này… Quỳnh Nương lại thầm cổ vũ bản thân.
Đúng lúc này tây điện truyền đến oanh thanh yến ngữ, các nhân vật chính của tiết Khất Xảo hôm nay mặc cẩm y nghê thường, trang điểm lộng lẫy nhộn nhịp vào trong.
Lư Quyển duỗi cổ liếc mắt nhìn nhóm quý nữ tuổi xuân đó, lại tuần sát vài vòng, không phải không thất vọng nói: “Nghe người ta nói, đích nữ Liễu gia tài mạo vô song, sao gia nhìn không thấy chút xuất sắc nào…”
Nói đến đây, hắn lại như vô tình mà liếc mắt nhìn bóng dáng màu xanh phía sau Lang Vương: “Chẳng qua, thật ra Vong Sơn huynh không lo, mỹ nhân này tìm từ đâu ra vậy?”
Quỳnh Nương không nâng mặt mũi, cảm thấy vật họp theo loài, lúc trẻ vị Binh Bộ Thị Lang đại nhân tương lai này không kìm chế được ngôn ngữ. Phải biết mười năm sau hắn có gặp nàng trong yến hội, từ trước đến nay đều ra vẻ quân tử đạo mạo!
Những người khác trên bàn nghe xong lời Lư Quyển vừa nói cũng nháo nhào giương mắt nhìn Quỳnh Nương, ai nấy sáng mắt, không phải vậy sao? Vị Giang Đông Vương này xưa nay biết hưởng thụ, ăn canh ngon, phẩm giai nhân, sao những thứ tốt hiếm thấy trên đời này toàn vào trong phủ hắn vậy?
Lang Vương quay đầu nói với Quỳnh Nương: “Ra chỗ khác chờ.”
Chỗ khác Lang Vương nói là dưới hiên trường điện, phần lớn tùy tùng thị nữ của các vị quý nhân đều chờ ở đây, bởi vì lễ Khất Xảo coi trọng không khí vui mừng náo nhiệt, hạ nhân chờ dưới hiên còn được phát trà và kẹo.
Quỳnh Nương nhận gói kẹo cung nhân phát, ngồi trên ghế dài dưới hiên uống trà. Nương theo đình trụ hiên dài bỗng thấy Liễu Bình Xuyên vẻ mặt xuân phong đắc ý đứng phía sau Ung Dương công chúa.
Trong cung khai yến Khất Xảo, lấy thơ họa trợ hứng là lệ thường của Đại Nguyên triều. Thường thường, ngâm thơ vẽ tranh xong, hai điện đông tây sẽ tụ họp lấy rượu làm niềm vui. Sau đó thả hoa đăng bên bờ sông Vương Vong Ưu trong cung.
Vì để thể hiện sự công bằng của hoàng gia, lúc này những người phô tài nghệ bước ra khỏi hàng rút thăm thứ tự, dù là quý nữ hoàng gia cũng vậy.
Liễu Bình Xuyên rút thăm xong, nhìn nơi đã sắp xếp rồi trong lòng tức khắc thả lỏng. Đời trước Quỳnh Nương vào cung xếp hạng cuối cùng. Mà rượu thơm không sợ hẻm sâu, chỗ tốt cuối cùng này khiến người ta kinh ngạc cảm thán, trở thành tiết mục áp chót hay nhất.
Tâm trạng vừa thả lỏng, ngẩng đầu nhìn xung quanh, liếc mắt một cái mà lại thấy một bóng dáng xanh lá cây dưới hiên.
Đến nỗi nghèo túng như này sao? Lúc Liễu Bình Xuyên thấy rõ Quỳnh Nương cùng bọn hạ nhân đó chờ dưới hiên, ả ta nhướng mày.
Sau khi hai vị quý nữ triển lãm tài nghệ thi hoạ xong, ả ta lấy cớ đi cởi áo mà rời khỏi chỗ ngồi. Ả ta đi đến dưới hiên, cố ý liếc Quỳnh Nương một cái.
Một lát sau, ả ta ra khỏi cống phòng, quả nhiên thấy Quỳnh Nương đứng ở cách đó không xa.
“Sao tỷ tỷ lại ở đây?” Liễu Bình Xuyên trợn tròn mắt, giống như khó hiểu hỏi.
Quỳnh Nương giương mắt nhìn vị “muội muội“ đầu đầy châu quang này của nàng, hơi mỉm cười nói: “Không có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn nhắc nhở muội muội chút, trâm cài đầu quá nhiều, khó tránh việc mang theo tục khí nơi phố hẻm.”
Kiếp trước hai người tỷ muội tình thâm, ở chung một khoảng thời gian, tất nhiên Quỳnh Nương hiểu vì sao ngày xưa vị Thôi Bình Nhi này lại đau chân.
Hai chữ “tục khí“ vừa thốt ra, quả nhiên sắc mặt Liễu tiểu thư biến đổi.
Liễu Bình Xuyên nhìn Quỳnh Nương chằm chằm, tuy nàng không trang điểm nhưng lại mang theo một loại phong lưu khác. So sánh hai bên, ả ta cài trâm hoa đầy đầu, quả nhiên có vẻ kém cỏi.
Liễu Bình Xuyên vô cùng hận Quỳnh Nương đè đầu ả ta mọi nơi. Không ngờ Quỳnh Nương cao ngạo ngày xưa đã lưu lạc thành tỳ nữ mà vẫn có vẻ cao hơn người khác một bậc, vênh mặt nhìn người như vậy.
Liễu Bình Xuyên lười xã giao lấy lệ, chỉ cười nói: “Đây đều là hồi môn của mẫu thân, tất nhiên không có khí phái như tỷ tỷ. Nghe nói Lang Vương rất hào phóng với mỹ nhân, bây giờ nhìn thấy, đúng là không giả. Không biết tỷ tỷ làm thế nào khiến Lang Vương vui vẻ, để hắn đưa tỷ vào cung mở rộng tầm mắt?”
Quỳnh Nương bị mỉa mai nhưng không tức giận chút nào, chỉ cười, bên tai nghe thấy tiếng tán dương khâm phục thấp thoáng truyền tới từ Tử Huân điện, không nhanh không chậm nói: “Nghe nói muội muội tài hoa hơn người, ra thi tập thì thôi, còn muốn múa bút vẩy mực trước mặt thánh thượng. Nếu đang ở Phù Dung thủy trấn, đương nhiên chỉ có thể than thở, nhưng không ngờ sẽ nhận được ân điển của Lang Vương, ngài ấy đưa ta vào cung biết thêm kiến thức, tất nhiên phải xem nếu không ai viết thay vẽ thay cho thì muội muội sẽ thế nào rồi!”