Nghĩ đến đây, anh vẫn tự phát cười.
Lệ phu nhân nhìn anh cười đến vẻ mặt tao khí, bà hơi nhíu mày, hỏi: “Đã có người vừa ý rồi sao? Khi nào mang về cho mẹ xem thử? Ta sẽ kiểm tra cho con”
Lệ Dạ Kỳ bí hiểm nhìn mẹ, sau đó bất kể bà ép hỏi thế nào, anh cũng không mở miệng.
Đưa Lệ phu nhân trở về đại viện, Lệ Dạ Kỳ lái xe đi ra nhận được điện thoại của trợ lý Chu Bắc, anh kiệm lời: “Nói!”
“Thất gia, vợ anh vừa mới thử xong quay về nhà, bất quá đoàn làm phim này có chút vấn đề, tôi thấy cần phải báo cáo với anh một chút”
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày, “Nói tiếp đi”
“Đoàn làm phim này rất nghèo, không chỉ không thể trả thù lao cho vợ anh mà còn để cô ấy đầu tư. Tôi lo lắng đối phương lừa đảo cho nên điều tra một chút, thì ra đạo diễn này tên là Hứa Uyên, ba năm trước đắc tội với một vị quan lớn nào đó bị giới công nghiệp phong sát, bản thân ông ta rất có tài năng. Trước đó không lâu, vị quan lớn kia ngã ngựa, ông ta mới có thể thấy lại ánh mặt trời. Chỉ là ngại một số nhân tố, nhà đầu tư không muốn đầu tư.”
Ngón tay Lệ Dạ Kỳ nắm tay lái gõ nhịp, ánh mắt thâm trầm mịt mờ, “Gửi tất cả số liệu liên quan đến đoàn làm phim vào hòm thư của tôi, tôi xem xong sẽ quyết định”
“Vâng”
Ngôn Lạc Hi bất mãn trở lại căn hộ, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Lục Chiêu Nhiên đứng trước cửa nhà cô. Cô nhắm mắt lại trong lòng chua xót, cảm giác kia không rõ ràng nhưng vô duyên vô cớ khiến cô khó thở. Cô nhíu mày, sắc mặt lập tức lạnh xuống, “Hôm nay tâm trạng tôi không tốt, anh không muốn bị chửi thì rời khỏi đây đi”
Nói xong, cô cầm chìa khóa đi mở cửa.
Một giây sau, cổ tay bị người đàn ông mạnh mẽ nắm lấy, cô vội vàng giãy dụa lại bị hắn dùng sức chống lên cửa, ánh mắt hắn kéo đầy tơ máu tanh đỏ, “Ngôn Lạc Hi, người đàn ông tối hôm qua là ai hả?”
Ngôn Lạc Hi dùng sức giãy cổ tay, không thể tránh ra, cảm giác được sự tức giận của người đàn ông, cô khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Là người đàn ông của tôi”
Lục Chiêu Nhiên giận không kềm được, hắn không nghĩ tới Ngôn Lạc Hi nhanh như vậy liền tìm được bạn trai mới, hắn còn chờ nàng trở về hướng hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, “Cô không biết liêm sỉ!”
Ngôn Lạc Hi giơ khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm lên, “Lục Chiêu Nhiên, ai cũng có tư cách mắng tôi, chỉ có anh là không, lấy bàn tay bẩn thỉu của anh ra nếu không tôi sẽ không khách khí”
Mặt Lục Chiêu Nhiên tái mét, giơ tay lên nhìn thấy ánh mắt quật cường của Ngôn Lạc Hi, hắn cắn răng cuối cùng vẫn thu tay lại lùi lại một bước xoay người, đi được vài bước mới lại dừng lại, nói: “Đừng đến đoàn làm phim Cẩm Cung gì đó cho dù bộ phim này có quay được cũng không xếp lịch trình được đâu cho nên không cần uổng phí công sức”
Ngôn Lạc Hi nhíu mày, “Anh có ý gì?
“Hảo tâm nhắc nhở em, đạo diễn của bộ phim này tên là Hứa Uyên ba năm trước khi chúng ta mới vào nghề này, ông ta đắc tội với quan lớn nên bị phong sát đến nay vẫn chưa thể xoay người.” Lục Chiêu Nhiên nói xong, sải bước rời đi.
Ngôn Lạc Hi cứng đờ trong chốc lát chậm rãi tiêu hóa vấn đề này, cô mở cửa đi vào trong căn hộ, mở máy tính nhập hai chữ Hứa Uyên bấm tìm kiếm.
Mười trang kết quả tìm kiếm đều là những gì Hứa Uyên đắc tội với quan lớn năm đó. Xem xong liền ngã ngồi trên thảm, có cần thảm tới mức này không vậy trời? Thật vất vả mới có thể đóng vai nữ chính vẫn là một bộ phim mạng chưa chắc có thể phát sóng.
Chẳng lẽ cô thật sự chính là thiên niên lão nhị mệnh?
Ngày hôm sau, Ngôn Lạc Hi mang hai cặp mắt gấu trúc thật to ra cửa, mới vừa đi ra khỏi tiểu khu, một chiếc xe hơi xa hoa khiêm tốn dừng ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú đẹp trai đến nhân thần cộng phẫn, ánh mắt người đàn ông nặng nề nhìn chằm chằm cô, “Lên xe!”
Ngôn Lạc Hi liếc xéo anh một cái, vẻ mặt ngạo kiều nói: “Anh bảo tôi lên xe thì tôi phải lên xe sao? Như vậy thật mất mặt”
Lệ Dạ Kỳ híp đôi mắt hẹp dài, thờ ơ mở miệng, “Em xác định không tự mình lên?”
Ngôn Lạc Hi hướng anh giả làm mặt quỷ, bán đứng thân thể chen vào xã hội thượng lưu, cô mới không cần cùng anh ta có bất kỳ liên quan gì, miễn cho bị anh ta lừa tiền lừa sắc, đến lúc đó khóc không ra nước mắt.