Đồ vật đã chết còn có thể bay!
Bùi Văn Ngọc không nghĩ ra, gã liếc mắt hung tợn, trừng mắt nhìn Bùi Huyền Trì, sau đó theo tiên nhân rời khỏi Điện Quảng Phụng.
Hạ Dục Cẩn ý bảo Bùi Huyền Trì lưu tại trong điện, còn mình thì đuổi theo đám người Bùi Văn Ngọc, muốn nhìn xem trong hồ lô của hắn còn bán cái gì.
Đợi người đi hết, Bùi Huyền Trì lạnh nhạt nói: “Thải Hà.”
“Có nô tỳ.”
“Tiểu Bạch đâu?”
Thải Hà nói: “Tiểu chủ tử ở trên mái đình phơi nắng, nô tỳ để một ít nước cùng với điểm tâm……”
Giọng nói của Thải Hà dừng lại, trên mái đình chỉ còn mấy cái đĩa.
Thải Hà sắc mặt chợt biến hóa, vội quỳ xuống thỉnh tội: “Là nô tỳ chăm sóc tiểu chủ tử không tốt, thỉnh điện hạ tha tội.”
Trong lòng Thải Hà hoảng loạn không thôi, đau đớn lần trước nàng phải chịu đựng thỉnh thoảng vẫn còn cảm nhận, vốn nghĩ rằng lần này khó thoát một kiếp, kết quả đợi hồi lâu vẫn không thấy Bùi Huyền Trì mở miệng.
Sau một lúc lâu, Thải Hà ngước mắt nhìn lên, lại phát hiện trong điện từ sớm đã không còn thân ảnh Cửa hoàng tử.
– —
Vân Lạc Đình nằm trên cây nghỉ ngơi, lợi dụng lá cây che đi thân hình của mình.
Bên này gần lãnh cung, bình thường không có người đi qua, nhưng mà vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Rốt cuộc bên người hắn còn mang theo một con khổng tước, không cẩn thận bị người phát hiện thì rất phiền toái.
Cũng may khổng tước cũng biết mình là lén chạy ra ngoài, sẽ chủ động thu nhỏ thân thể để ẩn nấp, nếu là thân thể nguyên bản của khổng tước chỉ sợ cái cây này không chịu đựng nổi.
Khổng tước xử lý lông chim của mình, nhớ đến những người vừa nãy đi vào trong điện, hỏi: “Tiểu linh thú, chủ nhân của cái điện vừa nãy là người nuôi ngươi sao?”
“Meo.”
Khổng tước đánh giá Vân Lạc Đình, trên người cậu không có xiềng xích, không người giám sát cũng không có bùa chú giam cầm, nhưng tiểu linh thú này lại rất an ổn ở trong điện, không có chạy đi.
Tiểu linh thú nhỏ như vậy nhưng lại không có linh thú ở Hoá thần kỳ chăm sóc, ngược lại lại đi theo người thường không có một chút linh lực tu luyện, càng nghĩ hắn càng cảm thấy cậu bị lừa.
Khổng tước trầm ngâm nói: “Ngươi vẫn còn đang ở thời kỳ ấu niên, linh lực ít ỏi, hắn trước tiên nuôi ngươi, đối đãi tốt với ngươi đợi ngươi qua thời kỳ ấu niên sẽ động thủ.”
“Ngươi có biết, cho dù là máu thịt của ngươi hay là cùng ngươi ký kết khế ước thì đối với nhân loại mà nói chúng đều có chỗ tốt?”
Vân Lạc Đình nghe khổng tước nói vậy, cậu không khỏi tự hỏi trong lòng, cậu không phải chỉ là một con mèo hoang bình thường thôi sao?
Như thế nào lại thành linh thú?
Khổng tước không chú ý tới ánh mắt Vân Lạc Đình, hắn nhẹ giọng nói: “Thừa dịp chưa có chuyện gì xảy ra, ngươi mau chạy nhanh đi.”
“Meo meo.” Vân Lạc Đình không cảm thấy Bùi Huyền Trì sẽ thương tổn cậu.
Khổng tước dừng một chút, “Loài người rất giỏi nguỵ trang, hắn có thể giấu đi ý nghĩ đê tiện, hèn hạ ở trong lòng, trước mặt ngươi thì ra vẻ ôn nhu ân cần, nhưng đợi đến lúc ngươi tin tưởng bọn chúng, bọn chúng sẽ tháo xuống lớp mặt nạ, lộ ra bản chất thật sự rồi cướp đoạt tất cả chỗ tốt trên người ngươi.”
Tiểu linh thú không hiểu rõ về thế giới, rất dễ bị lừa.
Khổng tước còn muốn dặn dò thêm, lại thoáng nhìn qua miếng ngọc thạch bị lông mao trên phần cổ che khuất của cậu, cùng sợi dây đỏ đeo trên chân.
Người nuôi linh thú vậy mà lại ngưng tụ linh hồn cho cậu.
Linh hồn với người tu tiên mà nói, nó là sự tình liên quan đến nhân quả, cho dù có luân hồi cũng không thể biến mất, chỉ là nuôi một con vật nhỏ để tương lai có thể sử dụng, tất nhiên không cần phải trả giá như vậy.
Khổng tước ổn định lại tâm tình, không muốn kêu tiểu linh thú tiếp tục chạy trốn nữa.
Vân Lạc Đình cảm giác được tâm trạng của khổng tước dần suy sút, cậu đang chuẩn bị dò hỏi chút chuyện, lại thấy trên mỏ của chim khổng tước dính vệt đỏ giống như máu.
“Meo?”
Khổng tước giống như cũng đã nhận ra chuyện gì, mỏ chim vừa mở, máu càng chảy ra nhiều hơn dính trên lông chim, hắn nhăn mày lại, đơn giản hóa thành hình người, ngồi dựa trên thân cây, dùng khăn lau máu ở khoé miệng.
Khổng tước nhẹ giọng nói: “Ta sắp chết.”
Vân Lạc Đình chớp chớp đôi mắt, còn chưa hiểu chuyện gì đã thấy một con chim nhỏ màu vàng bằng bàn tay biến thành một người con trai, nghe thấy lời hắn nói cậu đột nhiên dừng lại: “Meo meo…… Meo meo?”
Vì sao lại nói như vậy?
Linh thú đã có thể hoá thành hình người, hẳn là rất lợi hại mới đúng, nhưng người trước mắt cậu thoạt nhìn rất là suy yếu, nói một câu cũng sẽ ho ra máu.
Khổng tước nhàn nhạt nói: “Trưởng lão Bình Không có rất nhiều linh thú, trong số những linh thú của hắn ta là linh thú có tu vi thấp nhất, vài ngày trước có người của ma tộc đánh vào tiên môn, ta vì hắn chắn một kiếm, sau khi trọng thương thân thể càng ngày càng yếu.”
“Linh thú thật ra sẽ không dễ chết như vậy, bị thương mà thôi, nghỉ ngơi một khoảng thời gian là được, tuy tu vi không thể được như trước kia, nhưng vẫn có thể tồn tại.”
“Nhưng……” Khổng tước cười nhạo: “Trưởng lão Bình Không muốn ta chết.”
Vân Lạc Đình nhăn mày, người trong tiên môn đều đặt lợi ích lên hàng đầu, mặc kệ linh thú không quan tâm. Vì muốn chữa trị cho linh thú cần bỏ ra rất nhiều linh vật, con số đó vượt qua giá trị của linh thú, hơn nữa nếu bản thân kẻ đó có rất nhiều linh thú, thì hắn làm sao có thể để ý một con khổng tước tu vi thấp kém còn bị thương.
“Ta nghe lén trưởng lão Bình Không truyền âm cho người khác, bọn họ hình như muốn tính kế ai đó, đầu tiên dùng hương dẫn dụ để ở trong điện, đợi ta đến hoàng cung bị hương thơm của nó hấp dẫn đi qua, chờ thời cơ thích hợp trưởng lão Bình Không sẽ xé bỏ khế ước, dùng chú thuật giết chết ta.”
“Dùng thi thể ta để làm đồ lót đường cho Thái tử.”
Âm thanh nói chuyện của khổng tước bình đạm, giống như đang kể lại một câu chuyện cũ không liên quan đến mình, ngay cả sinh mạng của bản thân cũng không để ý.
“Meo!” Vân Lạc Đình nhớ rõ trong nguyên tác sau khi Thái tử gia nhập tiên môn liền bái vào môn hạ của hắn.
Trưởng lão Bình Không thật ra rất có tâm với Thái tử.
Sự tình đã lệch ra khỏi quỹ đạo cốt truyện, nhưng vị trưởng lão Bình Không này vẫn luôn ở sau lưng giúp đỡ Thái tử.
“Ngươi không cần sinh khí, chờ Thái tử truyền tin cho trưởng lão Bình Không, hắn sẽ bắt đầu động thủ, dù sao ta cũng đã đi vào đường chết…… Cũng không cần đợi hắn ra tay, ta tự lau đi ấn ký trên thần hồn, dằng nào cũng không sống nổi.”
Khổng tước nâng cằm lên, nhìn lá cây dần dần khô héo trước mặt, hắn duỗi tay hái nó xuống nắm trong tay thưởng thức.
Hắn không chút để ý nói: “Ta vốn dĩ muốn chạy đến điện Thái tử, kết quả cảm nhận được trong cung có hơi thở của linh thú, nên mới cho rằng ngươi là bị bắt tới, ta nghĩ dù sao cũng phải chết vậy trước khi chết cũng muốn vì người cùng tộc làm chút việc.”
Vân Lạc Đình giải thích nói: “Meo meo ~” không phải bị bắt.
Khổng tước cười, gật đầu nói: “Người nuôi ngươi bảo hộ ngươi rất tốt, trong điện không phải trận pháp thì cũng là bùa chú, nếu không phải ta bị hơi thở của linh thú cùng tộc hấp dẫn, ta cũng không biết ở trong cung có linh thú.”
Vân Lạc Đình không biết trong điện có cái gì, sau khi nghe khổng tước nói cậu mới hiểu được tại sao Bùi Huyền Trì vẫn luôn dặn dò cậu chơi ở trong điện.
“Giờ đã không còn sớm, thời gian của ta cũng sắp hết rồi……” Nhìn bóng hình loang lổ trên mặt đất, khổng tước thở dài: “Tiểu linh thú.”
“Dù sao ta cũng muốn chết, mấy thứ này giữ lại cũng vô dụng, có thể ở hoàng cung gặp được ngươi, cũng coi như có duyên, thôi thì để lại hết cho ngươi.” Khổng tước cắt đứt đầu ngón tay, nhìn huyết châu trên đó, hắn nhẹ giọng nói: “Ta đi đây.”
Huyết châu như bị một vầng sáng trắng bao vây bên trong, lơ lửng trước mắt Vân Lạc Đình.
Khổng tước nhảy từ trên cây xuống, hoá thành con chim nhỏ bay đi tẩm điện của Thái tử.
“Meo meo!” Từ từ!
Vân Lạc Đình vội đứng dậy, Bùi Huyền Trì am hiểu đạo pháp, khổng tước bây giờ vẫn còn sống, có lẽ vẫn có thể cứu được.
Giọt huyết châu kia chợt tản ra, giọng nói của Vân Lạc Đình lập tức im bặt.
Vân Lạc Đình ngơ ngẩn, không khí xung quanh trở nên đình trệ, đột nhiên hô hấp của cậu trở lên dồn dập, tinh thần căng chặt, cơ thể cứng đờ không cách nào cử động.
Đây là…… Làm sao vậy?
Vân Lạc Đình nhắm mắt lại, cảm giác có chút kỳ lạ.
Không đau, nhưng lại rất khó chịu.
Khổng tước đã sớm không còn thấy bóng dáng, cỗ linh khí kì quái vẫn tiếp tục lan tràn, thân thể cậu càng ngày càng nghiêm trọng.
Lá cây bay tán loạn, lá khô vẫn còn chút màu xanh vì bị gió thổi mà rơi xuống.
Trong cơn mê mang, ngực Vân Lạc Đình đau xót, đau đớn làm cậu không kịp kêu ra tiếng, sau đó mất đi ý thức.
Cái chân đang bám chặt lấy cành cây dần buông lỏng, lá cây che đậy thân ảnh màu trắng đang mơ hồ biến hoá ở bên dưới, chỉ để lộ ra một ngón tay thon dài.
– —
Bùi Huyền Trì đứng dưới gốc cây, sợi dây đỏ chỉ dẫn hắn đến chỗ này rồi dừng lại.
Hắn nhìn khắp nơi xung quanh, nhưng vẫn chưa thấy thân ảnh của mèo nhỏ ở đâu.
Sợi dây đỏ rũ xuống chỗ này thì bất động.
Chẳng lẽ……
Bùi Huyền Trì ngẩng đầu nhìn tầng lá khô trên cây.
Lá khô còn chưa rơi hết, treo mình ở trên cây theo gió mà đung đưa, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Lúc này, một bàn tay thon dài xuyên qua cành lá rũ xuống, như vô ý giật đầu ngón tay.
Có người ở đây.
Vẻ mặt Bùi Huyền Trì không đổi, nhàn nhạt nói: “Xin hỏi các hạ, có nhìn thấy một con mèo trắng quanh đây không? Đó là mèo của bổn điện hạ, nếu các hạ thấy, báo cho ta mèo con ở đâu ta sẽ có hậu tạ.”
Nghe thấy âm thanh, Vân Lạc Đình chậm rãi mở to mắt, trong mắt cậu toàn là mờ mịt, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cậu càng nhíu mày lại.
Cơn đau đầu dữ dội đã giảm bớt, Vân Lạc Đình cử động đầu ngón tay ấn vào chỗ giữa hai lông mày, sau đó liền sững sờ tại chỗ.
Ta…… Đây là?
Nhìn tay của mình, Vân Lạc Đình nắm chặt thành quyền, rồi lại mở ra năm ngón thử hết lần này đến lần khác.
Có lẽ là giọt máu lúc khổng tước đi để lại có tác dụng, giúp cho cậu có thể hóa thành hình người.
Vân Lạc Đình bất đắc dĩ không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, nhưng cũng may trên người cậu vẫn có quần áo, tuy chỉ là một bộ áo lót không có áo ngoài, nhưng vẫn tốt hơn là không có cái gì.
Thấy đối phương không trả lời, Bùi Huyền Trì nhíu mày gọi: “Tiểu Bạch.”
Nếu Tiểu Bạch bị đối phương nhốt, nghe được âm thanh của hắn cũng sẽ làm chút phản ứng, sợi dây đỏ dừng ở đây, Tiểu Bạch hẳn là không cách chỗ này quá xa.
Cậu đi theo bên người Bùi Huyền Trì lâu rồi, bị nuôi thành thói quen, nghe thấy giọng hắn có chút sinh ý, Vân Lạc Đình theo bản năng mở miệng trả lời, lời nói đã đến bên miệng chợt dừng hẳn, vội vàng thu hồi lại dùng tay đẩy ra tầng lá cây.
Bùi Huyền Trì chỉ thấy khuông mặt tinh xảo của thiếu niên loé qua tàng lá, đôi mắt màu lam nhạt đầy hoảng loạn, theo động tác của cậu vài cái lá cây rơi xuống, còn chưa đợi hắn nhìn rõ ràng, thiếu niên đã trốn vào chỗ càng sâu hơn.
Vân Lạc Đình sau khi tìm chỗ trốn tốt mới phản ứng lại có chỗ không đúng, tại sao cậu phải trốn?
Bùi Huyền Trì không phải là không biết cậu là linh thú, ngày đó hắn còn cầm sách tới cho cậu học, hẳn là đã sớm có ý tưởng muốn cậu biến thành hình người.
Tự an ủi chính mình, Vân Lạc Đình tách ra nhánh cây, chuẩn bị đi xuống, nhưng thấy độ cao này, cậu ngẩn ra chớp mắt một cái.
Cậu nên đi xuống bằng cách nào?
Khi còn là mèo việc leo cây là việc hết sức đơn giản, nhưng bây giờ muốn đi xuống ngược lại là chuyện khó.
Cậu đã quen vươn ra chân mèo, nên khi trong tay cầm lấy vật gì đó có chút không giống thật.
Chưa từng có nhiều rối rắm, Vân Lạc Đình đẩy ra lá cây trước mặt, vươn ra nửa thân trên, “Ngươi có thể ôm ta ôm xuống không?”
Bùi Huyền Trì nhăn mày: “Các hạ chớ……”
Giọng nói Bùi Huyền Trì chợt dừng lại, hắn nhìn đôi tai mèo tuyết trắng trên đầu cậu, chậm rãi nheo lại đôi mắt.