Người đàn ông ôm lấy khóe mắt bị trầy xước của mình, nguyền rủa: “Mẹ nó mày là thằng nào?”
Bất kì ai cũng đều né tránh một người phụ nữ như cô ấy, nhưng lúc đó Tưởng Thành đã đứng lên.
Anh ta nâng cằm, kiêu ngạo nói: “Người đàn ông của cô ấy.”
***
Hai mắt Quan Linh đỏ hoe, nhưng mỗi khi nghĩ đến thì môi không khỏi run lên.
Cô như một món đồ chơi rách nát trong bãi rác, Tưởng Thành tìm cô bằng cách lật đổ những núi rác, anh đưa tay ra, vô tình chạm nhẹ vào trái tim cô, Quan Linh mới chợt nhận ra mình vẫn còn sống.
Cô ôm chặt lấy anh, khóc không ngừng: “Anh Thành, anh biết em thích anh mà. Chỉ cần anh muốn em, sau này sống thế nào cũng được, em sẽ mãi mãi ở bên anh …”
“Quan Linh.”
Giọng nói Tưởng Thành trầm thấp, không thể nghe ra sự tức giận, nhưng chỉ một tiếng đã trách mắng Quan Linh.
Anh ta lợi dụng khoảng trống, giữ vai Quan Linh đẩy cô ra, muốn nói vài câu trách móc nhưng không nói ra được, đành thở dài hỏi: “Có phải em bị ngốc không?”
Sắc mặt Quan Linh càng thêm khó coi, ngồi trở lại trên giường như người mất hồn.
“Anh cho rằng em dơ bẩn?”
Tưởng Thành cười cười, tiếp tục hút thuốc, trả lời cô: “Tôi là hạng tốt lành gì mà còn chê em?”
Anh ta có vẻ khó chịu khi nhắc đến chuyện này, thuận tay vuốt mái tóc rối bù của mình, bóp điếu thuốc, nói với Quan Linh: “Được rồi. Lần sau đừng làm thế nữa.”
Anh ta muốn rời đi, khi đi đến cửa, Quan Linh đột nhiên gọi anh: “Chờ đã!”
Quan Linh mím môi, lấy ra chìa khóa nhà từ trong túi xách, trên đó treo một chiếc móc khóa hình chim cánh cụt nhỏ, tiếp theo cô buộc vào tay Tưởng Thành.
“Đây là bùa hộ mệnh của em.”
Tưởng Thành ngạc nhiên nhìn cái bụng bầu bĩnh của chim cánh cụt, đánh giá ngay: “Bùa hộ mệnh này của em trông chẳng ra làm sao.”
Anh ta đang nói đùa, nhưng Quan Linh rất nghiêm túc: “Anh không thể ném những thứ em đưa cho anh.”
Thấy cô như vậy, Tưởng thành thu lại ánh mắt đùa giỡn của mình, nắm trong lòng bàn tay, trịnh trọng hứa với cô: “Được.”
***
Sau khi anh đi, trong phòng khách sạn chỉ còn lại một mùi khói nhàn nhạt. Quan Linh nằm trên giường, không biết đang suy nghĩ gì, nước mắt chảy dài trên mặt, thấm ướt một mảnh gối.
Dần dần về đêm, nhạc chuông điện thoại đánh thức cô khỏi giấc mơ, trên màn hình không hiện tên người gọi, trả lời xong, cô mới biết đó là Hoàng Tùng. Hoàng Tùng hỏi: “Chị ơi, chị không ở nhà à?”
Quan Linh: “Ừm.”
Hoàng Tùng nói: “Tài xế đã đến rồi, nhưng anh ấy phải qua sông Thông Hà đón người bên đó, không thể đợi quá lâu, em sẽ để vali của chị lên xe trước.”
Quan Linh nhất thời phản ứng lại, có chút không dám tin: “Lại Tam thật sự thả tôi đi?”
“Thật.” Hoàng Tùng nói: “Có điều anh Lại bảo chị mang theo những thứ anh ấy muốn, sau đó hẹn gặp ở sông Thông Hà, đợi lấy được nó, anh ấy sẽ cho chị lên xe.”
Cậu ta dừng lại, hạ giọng nói tiếp: “Anh Lại nhờ em cảnh cáo chị đừng giở trò.” Quan Linh cười giễu cợt, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, nói: “Lại Tam còn có lúc sợ sao?”
Hoàng Tùng hỏi: “Rốt cuộc chị nắm được điểm yếu gì của anh ấy vậy?”
Quan Linh đáp lời: “Cậu không biết thì tốt hơn.”
Hoàng Tùng “Ồ” một tiếng, một hồi lâu mới thở dài nói: “Kỳ thật em cũng không nỡ xa chị. Trong số những người ở đây, chị là người thứ hai thực sự quan tâm đến em.”
Quan Linh khẽ cười: “Cậu gọi tôi một tiếng “chị”, tôi cũng nên chăm sóc cho cậu. Tôi sẽ sớm rời đi thôi, trước khi đi muốn nhắc nhở cậu một câu …”
“Đi học, chăm chỉ đọc sách, đừng đi theo anh Lại gây chuyện nữa…” Cậu ta nói một tràng dài, như tai sắp mọc kén đến nơi. “Chị nói mấy lời này cả trăm lần rồi.”
Quan Linh nói: “Không phải câu này.”
Hoàng Tùng nói: “Thế thì là câu gì?”
Quan Linh ôm gối ngồi trên giường, liếc nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, nói: “Đối xử tốt với mẹ em.”
Hoàng Tùng: “…”
Quan Linh nói tiếp: “Chị nhớ mẹ của chị. Nếu bà ấy còn sống, biết chị bị ức hiếp nhiều như vậy, nhất định sẽ đau lòng đến chết.”
Hoàng Tùng: “Chị?”
Quan Linh hít hít mũi, lau sạch nước mắt, trên môi nở nụ cười mãn nguyện: “Nhưng chắc bà ở trên trời đã phù hộ cho chị, nên chị mới có duyên gặp được Tưởng Thành…”
“Chị nói tạm biệt anh Thành chưa?”
“Chưa.” Quan Linh nói: “Anh ấy không hỏi, nhưng chị cũng biết là chị dơ bẩn, chị không xứng với anh ấy.”
“… Không có chuyện đó đâu.” Hoàng Tùng miễn cưỡng an ủi cô.
“Sau này Tưởng Thành sẽ tốt hơn, chị không thể cản đường anh ấy. Hoàng Mao, loại người như Lại Tam sẽ không tồn tại được lâu, sớm muộn gì cũng gặp rắc rối, đi theo hắn, chi bằng nên đi theo anh Thành.” Quan Linh khuyên nhủ: “Hãy ghi nhớ những lời của chị. ”
Hoàng Tùng gật đầu, miễn cưỡng nói: “Được rồi, hẹn gặp lại ở sông Thông Hà.”