Vào mùa hè cả hai lên bảy, hai gia đình Kiến Nhất và Vu Yên Nhi cùng về quê chơi, nơi đó là nhà ông bà anh nằm trên một ngọn núi, xung quanh đều là cây cối xanh ươm.
Ngày hôm đó, Kiến Nhất ngồi ở bàn ghế ngay hiên nhà đọc sách, Vu Yên Nhi cầm con dế được gấp bằng lá tre đến nài nỉ anh: “Kiến Nhất, chúng ta đi chơi đi”
Kiến Nhất cau có khó chịu quay mặt đi, chỉ chăm chăm đọc sách, hắng giọng từ chối: “Không đi”
Vu Yên Nhi không bỏ cuộc, nghịch ngợm giật lấy sách anh giấu sau lưng mình, ép anh phải làm theo ý cô: “Nếu cậu không đi chơi cùng mình, mình không trả sách cho cậu đâu”
Với một đứa trẻ hiếu học như Kiến Nhất lúc đó, mỗi quyển sách kiến thức của anh quý giá như tiền mừng tuổi của những đứa trẻ khác. Kiến Nhất của khi đó cũng không thích Vu Yên Nhi do cô quá ham chơi và lắm lời, thêm việc tự ý cướp sách của anh, anh giận dữ lớn tiếng với cô: “Trả đây, cậu phiền quá!”
Biểu cảm Vu Yên Nhi ngỡ ngàng, gương mặt ngây ngô liền trở nên nhỏ bé đáng thương, cô trả sách lại cho anh, đôi mắt rướm lệ quay lưng đi trong ủy khuất.
Nhìn bóng lưng buồn bã cúi đầu của Vu Yên Nhi dần xa khỏi tầm mắt, Kiến Nhất lần đầu cảm nhận được sự hối hận, lần đầu tiên anh cảm giác thương một người không giống như những gì mà bố mẹ đã dạy anh cách đối xử với người khác, khi ấy anh chỉ mới bảy tuổi.
Vu Yên Nhi rời đi không lâu thì trời đổ mưa, mãi đến khi trời mưa dứt thì trời đã sập tối cô vẫn chưa trở về nhà. Qua một lúc có người cùng xóm hốt hoảng chạy sang báo Vu Yên Nhi trượt chân ngã xuống vách núi đã được đưa đến trạm y tế xã, Kiến Nhất không nói lời nào theo người lớn đến chổ cô.
Nhìn Vu Yên Nhi từ mặt mày đến tay chân đều trầy trụa, bác sĩ sơ cứu cô cũng không hề có bất kỳ phản ứng nào, tâm mắt luôn dừng ở một điểm, bố mẹ anh hay bố mẹ cô lên tiếng hỏi cô đều không trả lời.
Cho đến khi Kiến Nhất gọi hai tiếng “Nhi Nhi”, Vu Yên Nhi lập tức òa khóc. Chính từ giây phút đó, Kiến Nhất không cho phép bản thân được tổn thương Vu Yên Nhi một lần nào nữa, chữ “Phiền” cũng không bao giờ được nói với cô, lớn tiếng với cô lại càng không.
Mọi thứ dần thay đổi theo thời gian, sự kiên nhẫn và dịu dàng của Kiến Nhất dành cho Vu Yên Nhi cũng dần lớn lên, tình cảm vô tư ngày nào trở nên nghiêm túc, anh vẫn luôn nuông chiều yêu thương cô vô điều kiện.
Buổi tối trời mát mẻ, trong lúc chạy thực hiện hình phạt, Hải Lý nhớ đến lúc được can khi đánh nhau, cô cảm thấy Kiến Nhất dường như không hề nổi nóng với Vu Yên Nhi nhưng cô lại phản ứng trông rất dữ dội. Nghĩ đến, Hải Lý tò mò hỏi: “Yên Nhi, lúc ở phòng nghỉ, mình thấy Kiến Nhất đâu có lớn tiếng với cậu, sao cậu lại nói cậu ấy lớn tiếng?”
“Giọng anh ấy lớn hơn bình thường dù chỉ chút xíu cũng là lớn tiếng”
“Nói vậy, trước giờ Kiến Nhất ít khi lớn tiếng hay tức giận với cậu lắm à?”
Vu Yên Nhi gật gù: “Hầu như là vậy” Nhớ đến lúc nãy trong lòng cô liền bực bội, không vui nói: “Dù mình làm sai, anh ấy cũng không bao giờ mắng”
“Mình nghe Tuấn Vỹ nói Kiến Nhất cưng Yên Nhi lắm, giờ thì mình đã tin rồi” Mạc Nhiên Nhiên trước đó từng nghe qua, khó tin nhất là trên đời này lại tồn tại một người con trai quá mức hoàn hảo như Kiến Nhất.
Hải Lý nghe nói, cô liền ghen tỵ ngước mặt lên trời hét lên: “Ông trời ơi, xin cho con một bản sao của Kiến Nhất”
Vu Yên Nhi và Mạc Nhiên Nhiên bật cười thành tiếng, cứ cười nói rất nhanh hoàn thành mười vòng sân.
Chạy xong, nhóm người Dư An Ny ngồi nghỉ ở phía xa. Vu Yên Nhi, Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý nằm luôn xuống nền đất cát mịn dưới chân.
Bầu trời rộng lớn đầy sao, trăng rằm to tròn cực kỳ sáng, khóe mi Vu Yên Nhi chảy dài nước mắt, cô nhớ bố mẹ, nhớ khoảng thời gian từng rất vui vẻ bên nhau.
“Yên Nh… cậu sao vậy?” Mạc Nhiên Nhiên quay qua thấy Vu Yên Nhi rơi nước mắt, cô ngạc nhiên bối rối.
Nghe thấy giọng Mạc Nhiên Nhiên hốt hoảng, Hải Lý cũng quay qua hoang mang nhìn Vu Yên Nhi: “Yên Nhi, có chuyện gì, sao cậu lại khóc?”
Hai cổ tay Vu Yên Nhi bị nắm lấy, một lực mạnh kéo cô ngồi dậy nhào vòng một vòng tay quen thuộc, cô không kiềm được cảm xúc bật khóc nức nở.
Từ Tuấn Vỹ ngồi xuống đỡ Mạc Nhiên Nhiên ngồi dậy, Hải Lý cũng nhanh chóng ngồi lên, cả ba im lặng dõi theo một Vu Yên Nhi yếu đuối chưa từng xuất hiện trước đó.
Kiến Nhất quỳ một chân trên cát, ôm Vu Yên Nhi đang khóc trong lòng, vòng tay siết chặt chưa một giây nới lỏng.