“Khi Lý Bảo Hoa bảo tôi tông Lý Dương, tôi đã lén lấy điện thoại thu âm lại. Nó có thể chứng minh cho việc ông ta đã yêu cầu tôi tông chết Lý Dương!”
Câu nói của chú Hoàng như một cú nổ động trời làm cho Lý Bảo Hoa cực kỳ sợ hãi, người run cầm cập.
Hoàng tộc họ Thượng Quan là thủ phạm đã gây ra cái chết của Lý Dương chính là lý do duy nhất để nhà họ Lý tuyên chiến với họ, nếu chuyện này đổ vỡ ra, ông ta sẽ thật sự trở thành tội đồ của gia tộc mất.
Lúc đó, Lý Giang Hùng cũng nhất định sẽ không bỏ qua cho ông ta, cho dù ông ta có là con trai trưởng của Lý Giang Hùng đi chăng nữa.
Mặt mày Lý Giang Hùng tái mét. Lỡ mà có chứng cứ xác thực, lại thêm chuyện nhà họ Lý tuyên chiến với Hoàng tộc họ Thượng Quan thì họ sẽ hết đường chối cãi khi người bảo vệ quy tắc xuất hiện.
Đó sẽ là ngày tận thế của nhà họ Lý.
Ánh mắt Thượng Quan Hoàng đầy vui sướng, lão ta cười lớn, nói: ‘Lấy chứng cứ ra mau lên!”
Chú Hoàng lạnh lùng liếc mắt nhìn Lý Bảo Hoa rồi lấy điện thoại ra.
‘Amt”
Ngay lúc ông ấy lấy di động ra thì một tia sáng sắc lạnh chớp nhoáng. Tiếng nổ vang lên, điện thoại của chú Hoàng nổ tung, ngay cả bàn tay đang cầm điện thoại của ông ấy cũng nổ tan tành.
“ÁI”
Chú Hoàng đau đớn hét lên.
“Phụt”
Nhưng ông ấy chỉ vừa thét lên một tiếng thì một viên đá bản ra như viên đạn, trong nháy mắt đâm thủng mi tâm của chú Hoàng. Chết không nhắm mắt.
“Lý Trọng!”
Thượng Quan Hoàng cực kỳ phần nộ, giận dữ hét về phía Lý Trọng. Đến lão ta cũng không ngờ Lý Trọng lại giết chết chú Hoàng.
Thượng Quan Nhu mặt đờ dẫn, nhìn chú Hoàng chết không nhắm mắt, sự tức giận dần dần hiện lên trên khuôn mặt.
Khi cô ta tìm được chú Hoàng, ông ấy vốn từ chối ra mặt làm chứng, nhưng cô ta vẫn luôn đảm bảo nhất định sẽ không để ông ấy xảy ra chuyện, còn đảm bảo có thể trả thù rửa hận cho ông ấy, chú Hoàng mới đồng ý tới Hoàng tộc họ Thượng Quan.