Chú Hoàng như mất hết lý trí, hét lớn: “Tôi giết ông! Tôi giết tên súc sinh ông!”
“Chú Hoàng!”
Thượng Quan Nhu vội vàng tiến lên, lớn tiếng khuyên can: “Chú đừng kích động!”
“Chính ông ta đã giết người nhà của tôi!
Người nhà tôi không biết gì cả, thật sự không biết gì cả mài! Thế mà tên súc sinh đó lại cho người đến giết họ, ngay cả đứa cháu trai năm tuổi của tôi cũng không bỏ qua! Chúng đúng là không phải người, không phải người!”
Chú Hoàng không thể kìm nén cảm xúc, khóc rống lên.
Thượng Quan Nhu cắn môi, kiên quyết hứa hẹn: “Chú Hoàng đừng lo, chúng tôi nhất định sẽ báo thù giúp chú!”
Dứt lời, cô ta nhìn về phía Lý Bảo Hoa, giận dữ quát: ‘Lý Bảo Hoa, ông còn gì muốn nói nữa không?”
“Không liên quan gì đến tôi, sao tôi có thể cho người đi giết em trai của tôi được? Không lý nào lại vậy!”
Đương nhiên Lý Bảo Hoa sẽ không thừa nhận.
Trên gương mặt của Thượng Quan Nhu đầy nét châm chọc: “Làm sao ông biết người mà chú Hoàng đã tông xe là Lý Dương – em trai của ông?
Chú ấy chỉ nói ông cho chú ấy tiền để tông chết một người, có nói phải tông chết ai đâu?”
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Lý Bảo Hoa.
Đặc biệt là người của nhà họ Lý, ngoại trừ Lý Giang Hùng và Lý Trọng ra thì những người khác đều vô cùng ngỡ ngàng. Tuy Lý Bảo Hoa không thừa nhận nhưng lời nói của Thượng Quan Nhu lại rất có lý.
Nếu ông ta thật sự không tìm đến chú Hoàng kia để yêu cầu tông chết Lý Dương, thì tại sao lại biết người đó là ai trong khi rõ ràng chú Hoàng không đề cập đến chứ?
Lý Bảo Hoa nhất thời hốt hoảng, tức giận hét ầm lên: “Cô tìm đại một người để vu khống rằng tôi chỉ thị ông ta giết em trai mình thì đúng là vậy sao?”
“Nếu đây cũng có thể xem như chứng cứ thì tôi cũng có thể tứm một người tới đây để xác nhận là các cô cho người đụng chết em trai tôi”.
“Câm miệng!”