Bàn tay bị thương của anh nhẹ nhàng đặt lên phía trái tim mình.
Không biết tại sao…
Anh cảm thấy mình suốt ngày mang †âm tư, cho nên khuôn mặt mới không có cảm xúc, không biết hỉ nộ ái ố, thậm chí còn lười phải giả vờ.
“Hừ, Hứa Trúc Linh, em thật có thực lực, lại có thể biến anh thành bộ dạng thế này.”
“Anh của trước đâu, em trở nên như thế nào anh đều tin tưởng em, em thực Sự có sức quyến rũ như vậy, nhưng anh không thể nhớ được chút gì, tại sao anh lại yêu em.”
“Ngay cả lý do cũng không thể nhớ nổi, nhưng sao bây giờ lại đau đớn đến như vậy, chết tiệt, em không thể…
không chết sao?”
Anh lẩm bẩm trong đau khổ, cuộn tròn mình trong xe, cả ngày chỉ vật lộn với cơn đau đầu.
Khi màn đêm buông xuống, toàn thân kiệt sức, hô hấp của anh trở nên nặng nề.
Có vô số lỗ chân lông trên người anh, cảm thấy trong mỗi lỗ chân lông đều vùi một cây kim, chỉ cần động đậy một chút liên đau đến lợi hại.
Hít thở, nói chuyện, vận động đầu ….
Đều đau!
Đau đến từng chân tơ kẽ tóc, từng đầu ngón tay, đau đến từng thớ thịt trên người.
Nhưng anh lại bi thương nhận ra rằng, cái gì anh cũng không nhớ, lý do khổ đau cũng không nói ra được, đó chính là thống khổ.
Anh càng muốn kiềm chế, nỗi thống khổ lại càng thêm dữ dội.
Anh đau khổ chìm vào giấc ngủ, và chỉ khi chìm vào giấc ngủ, anh mới có thể mơ thấy cô.
Suốt một tuần hôn mê, mỗi ngày đầu mơ thấy cô đều đặn, cho dù không nhìn thấy mặt nhưng cũng có thể cảm nhận được hơi thở của cô.
Giấc mơ Dài đằng đãng, nhưng vẫn mong chờ nó.
Anh mong chờ đến khoảng thời gian ngủ ít ỏi của mình.