Một đầu thái cổ cự long to lớn như ngôi sao chậm rãi lơ lửng trong bóng tối, Lâm Minh và hắc long đứng trước mặt nó chẳng khác gì hạt bụi.
Mà thái cổ hắc long này trên người có chín xiềng xích to lớn, trong đó mỗi sợi xích thô to hơn trăm người ôm mới hết, xiềng xích cuối cùng là một móc sắt cực lớn, nó đâm sâu vào trong huyết nhục hắc long, cố định ở đó.
Móc sắc này tiếp xúc với da thịt thái cổ hắc long, dính đầy máu và thịt nát của hắc long, trải qua thời gian mười vạn năm, những huyết dịch này đã cứng lại và dày hơn một tầng, hơn nữa còn có màu nâu đen, ai nhìn qua cũng cảm thấy giật mình.
Lâm Minh hít sâu một hơi, dù hắn đã sớm nhìn thấy qua, hiện tại nhìn lại vẫn cảm thấy trong lòng có áp lực khó hiểu.
Mà hắc long nhìn thấy cảnh này, trong đôi mắt to đầy vẻ kinh ngạc và bi thống, nước mắt chảy ra, ánh mắt mơ hồ.
– Tiền bối, vãn bối đã trở về.
Lâm Minh khom người nói ra, hắc long chậm rãi mở đôi mắt to ra, đôi mắt này như hồ nước màu hổ phách, tản ra u quang nhàn nhạt trong bóng đêm, đặc biệt khiến người ta chú ý tới.
Trong nháy mắt hắc long mở mắt ra, hắc long ngừng thở, tâm tình của nó lúc này phức tạp, hơi có một chút sợ hãi, còn có bi thống và cảm xúc thân tình mạnh mẽ không cách nào xóa bỏ được…
– Hai trăm năm…
Hắc long từ từ nói ra, nhìn vào tính mạng của nó, nhìn vào tuổi thọ của long tộc thì hai trăm năm chẳng khác gì một cái nháy mắt, hai trăm năm của hắc long chỉ bằng mấy tháng của nhân loại mà thôi.
Sau đó nó nhìn qua Lâm Minh, diện mạo của Lâm minh đã cải biến và tu vị giảm nhiều, làm cho hắc long ngạc nhiên.
Nó nhìn qua nội thế giới của Lâm Minh, còn có khí tức sinh cơ bừng bừng và hồn lực thâm thúy, nó cảm nhận được tiềm lực vô cùng đáng sợ…
– Ngươi dường như đạt được tân sinh?
Hắc long không xác định lắm nên hỏi lại.
Lâm Minh gật đầu, nhưng trong lòng của hắn đang than một tiếng, hắn từ trong giọng nói của hắc long cảm nhận được khí tức và cảm giác được rõ ràng, hắc long hiện tại càng già nua hơn trước, tính mạng không còn nhiều, nhất định không cách nào khôi phục lại đỉnh phong năm đó.
Lâm Minh do dự một chút, vẫn quyết định nói rõ chuyện Hỗn Nguyên Thiên Tôn, nói rõ cho hắc long.
– Long Tôn đại nhân, vãn bối đã từng tiến tới thái cổ vũ trụ, ở đó gặp được thái cổ thần tộc, sau đó vãn bối biết được tung tích Hỗn Nguyên tiền bối…
Nghe Lâm Minh nói, nội tâm hắc long có dự cảm không tốt, nó vẫn tiếp tục chờ Lâm Minh nói thêm.
Lâm Minh hít sâu một hơi nói ra, nói rõ những chuyện Hỗn Nguyên Thiên Tôn từng làm, còn có kết quả của Hỗn Nguyên Thiên Tôn.
Hắc long nghe xong, thật lâu không nói được cái gì.
Loại kết quả này có lẽ là kết cục tốt nhất cho Hỗn Nguyên, cũng là hy vọng Hỗn Nguyên muốn nhìn thấy.
Trong nội tâm hắc long có đủ trăm vị tạp trần, nó nhìn qua Lâm Minh, nhìn qua hậu đại của mình, trầm mặc hồi lâu.
Đột nhiên mi tâm của nó bắt đầu có hào quang tụ tập lại.
Bên trong Vạn Cổ Ma Khanh này, thiên địa nguyên khí trong không gian chung quanh đang tụ tập tại long giác của hắc long.
Thấy một màn này, trong nội tâm Lâm Minh cả kinh.
– Hắc long tiền bối, ngươi…
Từ trên người hắc long, Lâm Minh cảm nhận được tinh nguyên và huyết nhục tinh hoa trên người của nó đang tụ tập ngay mi tâm, trong lòng của hắn ẩn ẩn ý thức được cái gì đó, nói:
– Tiền bối, ngươi muốn làm cái gì?
Thời gian này mi tâm hắc long bắn ra một chùm tia sáng, trực tiếp tiến vào trong người Lâm Minh và hắc long, bị chùm sáng tắm rửa cho nên thân thể hắc long chấn động, nó kêu lên sợ hãi vài tiếng.
Nó chỉ cảm thấy một chùm sáng năng lượng ấm áp, khiến nó thoải mái muốn ngủ đi, nhưng mà nó ẩn ẩn cảm thấy không đúng cho nên cố gắng gượng chống lại hai mí mắt nhắm lại, nó từ từ nhắm mắt lại, muốn ngủ đi.
– Long Tôn đại nhân, ngài mang tính mạng tinh hoa của ngươi cho hắc long?
Trong nội tâm Lâm Minh khẩn trương, vốn là hắc long có tính mạng tinh hoa không nhiều, nó chỉ sợ càng sống không được bao lâu.
Thậm chí nó không chờ được Lâm Minh trưởng thành, có đầy đủ lực lượng đánh gãy chín sợi xiềng xích mà Thánh tộc bố trí năm đó.