– Được rồi, tất cả đều chuẩn bị cho tốt cho ta. Một lát nữa ta sẽ mở rộng Thiên Diệp Bình Chướng, bao phủ đoạn sơn cốc này vào bên trong, khiến cho Loạn Phong thú không có chỗ chạy trốn. Các ngươi cần phải dùng hết toàn lực xuất thủ, cành nhanh càng tốt. Bằng không một khi ta không kiên trì nổi, bình chướng đổ nát, như vậy chúng ta đều phải chết ở chỗ này…
Vẻ mặt Cừu Thiên lạnh lùng, mở miệng quát.
– Bình chướng đổ nát?
Hai mắt Nhiếp Vân sáng lên.
Mục đích chủ yếu lần này chính là đánh chết người của Vạn Nhận sơn, nếu như có thể làm cho Thiên Diệp Bình Chướng đổ nát, loạn phong bắn tới. Như vậy cũng tiết kiệm được không ít tay chân.
Bất quá, suy nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu thì đã bị Nhiếp Vân lập tức dập tắt.
Tuy rằng bình chướng nghiền nát thì năm cường giả Vạn Nhận sơn trước mắt sẽ dữ nhiều lành ít, nhưng mà hắn cũng chưa chắc đã có thể còn sống.
Loạn phong phía ngoài so với lúc đi vào còn mạnh hơn nhiều, nức nở rít gào. Cho dù phòng ngự chi khí cũng không nhất định có thể ngăn trở được. Một khi rơi vào bên trong, nguy cơ trùng trùng. Cho nên vì giết bọn hắn mà khiến cho bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm, chuyện này Nhiếp Vân sẽ không làm.
Hơn nữa, vạn nhất đối phương còn có thủ đoạn giữ mạng nào đó, chỉ cần không giết chết đối phương, khi đó thân phận sẽ bại lộ, sẽ rất là phiền toái.
Khi Nhiếp Vân đang suy tư thì những người khác đều ý thức được chỗ nguy hiểm và đáng sợ của chuyện này. Trong mắt mọi người hiện lên vẻ ngưng trọng.
– Giết!
Nương theo tiếng quát to của Cừu Thiên, một đạo lực lượng cường đại từ trong lòng bàn tay của hắn bắn ra, mang theo ý tứ huyền ảo xé rách không gian, bắn về phía Loạn Phong thú trước mặt.
Rống!
Loạn Phong thú nhìn thấy đạo quang mang này lập tức điên cuồng hét lên một tiếng. Hai cỗ lực lượng va chạm, đá vụn bay tán loạn, không khí như là bị sấm sset phá vỡ, mang theo mùi khét lan tràn.
Chi!
Cũng không biết Cừu Thiên dùng thủ đoạn gì mà có một đạo quang mang màu xám trong quát trình đối công lại bao phủ thung lũng, Loạn Phong thú đột nhiên kêu thảm một tiếng. Ở trong tiếng kêu quả nhiên biến thành sáu đầu quái thú dáng người khác biệt.
– Mở!
Song chưởng giơ lên, trong nháy mắt Cừu Thiên giống như hồng hoang cự thú, Thiên Diệp Bình Chướng trên đầu mọi người trong nháy mắt xảy ra hai tiếng ào ảo. Lập tức bao phru chung quanh, như là rơi vào một cái ao toàn đá, che chắn loạn phong làm cho tâm thần người ta rung động ở trong trong cốc ở bên ngoài, toàn bộ sáu đầu quái thú cũng bị bao phủ vào bên trong.
– Còn chưa động thủ?
Lấy Thiên Diệp Bình Chướng che đậy loạn phong che ở bên ngoài, miệng quát một tiếng, Cừu Thiên vọt về phía một trong sáu đầu quái thú trước mắt.
Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đầu quái thú này và khác với những đầu khác. Trên đầu mang theo một cái sừng dài màu vàng, hai mắt càng thêm hung mãnh tàn bạo.
– Động thủ!
Lúc này không phải là lúc nên do dự, trong tiếng quát, đám người Tạ Trầm, Nhiếp Vân đều nhắm vào quái thú mà vọt tới.
Đầu mà Nhiếp Vân đối phó cũng giống như những người khác, bất quá, cũng không phải có cái sừng dài màu vàng mà là màu đen. Trong miệng phun ra hơi thở như là gió nỉ non. Còn chưa tới trước mặt thì tinh thần đã bị đâm vào, cảm thấy đau nhức từng đợt.
Tuy rằng những quái thú này bị nhốt ở trong Thiên Diệp Bình Chướng, thế nhưng vẫn như cũ, có thể điều động được loạn phong trong Loạn Phong cốc, làm cho tinh thần bọn hắn bị quấy rầy.
– Thật là quái vật lợi hại!
Nhiếp Vân vẫn chưa sốt ruột động thủ mà là né tránh không ngừng. Một mặt lại còn nhìn mấy người khác bên cạnh, đồng thời thiên phú Võ Đạo Sư trong lòng liên tục vận chuyển, thôi diễn tất cả các chiêu số.
Tuy rằng hắn có thể mô phỏng hình dáng bên ngoài của Kỷ Dạ, linh hồn, cử chỉ cũng được mô phỏng hoàn mỹ. Thế nhưng chiêu số tu luyện, pháp quyết khác nhau. Như vậy thủ đoạn sử dụng để công kích nhất định cũng không giống nhau.