Cô ta còn chưa nếm thử nhưng đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt và vị ngọt lịm của những viên kẹo.
Tâm trạng cô ta như hồi xuân, trước đó cô ta đã phải cực kì kiềm chế, đè nén, đấn nỗi bây giờ nhảy cãng cả lên, có chút bối rối, luống cuống, không biết phải làm sao, còn đầu óc thì choáng váng, rối mù.
Cô ta chưa từng trải qua kiểu cảm | giác như thế này, thật sự là từ trước đến nay chưa từng trải qua.
Cô ta luôn cảm thấy mình vô cùng lý | trí và tỉnh táo, không giống như những người phụ nữ khác, cô ta sẽ không để tình yêu làm cho mụ mẫm, đầu óc rối mù.
Vốn dĩ, các cô gái thường yếu thế bởi vì họ không có cách gì để chiến thắng những người đàn ông.
Cô ta đứng trên đỉnh cao nhất, chỉ có đàn ông mới phải nịnh nọt, lấy lòng cô ta, chứ cô ta chưa bao giờ cần phải hao tâm tổn sức để làm vui lòng những người đàn ông.
Nhưng, cho đến khi gặp được Cố Thành Trung, anh chẳng thèm để ý tới cô ta, lại khiến cô ta phải chủ động lấy lòng anh, trước đây và bây giờ thực sự khác nhau một trời một vực.
Trước đây cô ấy còn đang ở trên mặt đất, nhưng một giây sau liền ở trên thiên đường.
Càng ngày cô ta càng mong chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Tiểu thư, cuộc gọi video của ông GD Cốc Xuyên Trí Gia lại gõ cửa lần nữa, còn chưa kịp nói hết câu nhưng người phụ nữ bên trong đã sốt ruột, bực tức nói.
“Cứ nói là tôi mệt nên đi ngủ rồi, để họ không quấy rầy nữa. Không biết hai nước có chênh lệch múi giờ hay sao.
Muộn như vậy rồi mà còn tìm tôi, thật không coi tôi ra gì mà.”
Khi vừa dứt lời, cô ta cũng nhận được cuộc gọi của Cố Thành Trung.
“Anh… Tại sao sao anh lại gọi điện cho tôi?”
Rõ ràng là xe của anh còn chưa rời đi.
Giọng nói từ đầu đến cuối cứ như là hai người khác nhau. : “Quên nói lời chúc ngủ ngon với cô, mơ đẹp.”
“Ừ… ừ, ngủ ngon, mơ đẹp.”