Hứa Trúc Linh gì đó, con cái hôn nhân gì đó trong khoảnh khắc hóa thành hư ảo.
Tất cả sự lo lắng hiện tại của cô ta cũng không còn nữa, hơn nữa có thể nhìn ra được, hiện tại lý trí của Cố Thành Trung đã thanh tỉnh không ít, ít nhất không hề kháng cự một cách ngoan cố mà lựa chọn chung sống hoà bình.
Đây là điều mà một doanh nhân thông minh nên làm.
“Cô Nhật Kinh rất đẹp “
“Thật vậy sao?” Mắt Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử sáng ngời, nói: “Nhưng trước kia anh không để ý điều này.”
“Trước kia? Trước kia tôi bị bệnh, không phân biệt rõ xấu đẹp tốt xấu, tâm trí cả người bị mê hoặc. Nhưng chỉ cần là người thì đêu sẽ phạm sai lầm, cũng may tôi chỉ sai bốn năm mà thôi, chỉ hy vọng hiện tại mất bò mới lo làm chuồng, thời gian sẽ không quá muộn.”
“Ngài Cố nói lời này thật không có lương tâm, vợ mới mất, anh liền ở chỗ này hối hận răng tâm trí bị mê hoặc, không sợ thây cốt bà Cố chưa lạnh, sống không an ổn ở dưới đấy sao?”
“Cố Thành Trung tôi không tin quỷ thần, chỉ tin bản thân. Người chết như đèn đã tắt, tôi cũng không nợ cô ấy nhiều như vậy, tôi nghĩ tôi đã tận tình tận nghĩa. Trước kia hồ đồ, hiện tại tôi chỉ muốn làm người thông minh.”
“Người thông minh? Làm người thông minh bằng cách nào?”
“Làm điều tôi nên làm.”
Anh không có nói rõ, nhưng Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử cũng không phải vô dụng, đã suy đoán được tương đối.
Tâm tình hiện tại của cô ta rất tốt, không chỉ nhổ được một cái định trong mắt, lại còn khiến Cố Thành Trung một lần nữa coi trọng mình.
Trước kia bởi vì Hứa Trúc Linh, Cố Thành Trung chưa bao giờ liếc mắt nhìn mình một chút.
Hiện tại thì tốt rồi, trong mắt anh nhìn mình tràn ngập khen ngợi và thưởng thức.
Chỉ là…không có tình yêu.