Vân Yến hạ giọng, hiền thục kêu một tiếng.
“Bạch Dương Đại…”
“Tôi tên Bạch Nhược Đông.” Bạch Nhược Đông lạnh nhạt mau chóng sửa lại.
“Ờm…”
“…”
“Hay là Bạch tổng giúp tôi một chút đi, biết đâu hôm sau Bạch tổng sẽ phát tài đấy, người tốt muôn đời gặp chuyện tốt mà! Mau giúp cô gái đáng thương này đi nha.” Vân Yến dụ dỗ Bạch Nhược Đông.
Bạch Nhược Đông không cảm xúc, chỉ thở dài một tiếng rất nhẹ, cũng không làm động tác gì thừa thãi, “Cô vứt dao xuống trước, sau đó bỏ kiếm sang một bên đi.”. ngôn tình hay
“Anh sợ à?” Vân Yến không nhịn được mỉa mai ân nhân cứu mạng tương lai của mình một chút.
“Tôi ghét máu.” Bạch Nhược Đông nhấp môi, đuôi lông mày treo lên một loại cao ngạo khó gần.
Nghe vậy, Vân Yến cũng không làm khó Bạch Nhược Đông nữa, ngoan ngoãn vứt không gian vào bụi cây, thực chất là cho vào không gian tùy thân của mình.
“Nhanh nhanh, tôi sắp mất máu chết rồi.” Vân Yến đáng thương yếu đuối vẫy vẫy tay, chân vì đau mà không cử động được, trông rất giống mấy con vịt con mới tập bơi.
Sau khi cởi bỏ áo vest rồi ném lên người Vân Yến, Bạch Nhược Đông một cái nhìn cũng không thèm cho cô.
Hắn rút điện thoại ra, chầm chậm chọn số, bình thản đưa lên tai, giọng nói trầm trầm vang lên khắp không gian, “Đưa bác sĩ riêng của Bạch gia đến vườn hoa phía sau Liên gia, tốt nhất là không tạo ra động tĩnh gì.”
Dường như người trong điện thoại rất kính trọng Bạch Nhược Đông, hắn vừa nói ra đã gọi dạ bảo vâng khiến cho người đứng không gần hắn như cô cũng nghe thấy.
Ờm.
Cái tên Bạch Dương Đại này chảnh vậy.
Nhìn là muốn tát vài cái.
Ôi không được! Mình là thiếu nữ đang được người ta cứu, phải giả vờ đáng thương vào thì người ta mới cảm nhận được rằng mình là nạn nhân thật..
“Cô có đứng dậy được không?” Bạch Nhược Đông hỏi.
Cô lắc đầu, “Không, tôi què rồi Bạch Dương Đại.”
“Bạch Nhược Đông.”
“Ừ.”
“Nếu cô lại gọi nhầm tên tôi nữa thì cô chết ở đây luôn đi.” Hắn lạnh nhạt buông ra một câu vô cùng tàn nhẫn khiến cho khí huyết Vân Yến sôi sục lên, làm cho cô suýt nữa là muốn đánh người.
“Sợ quá đi à.” Vân Yến đáng thương đáp, “Tôi biết sai rồi mà Bạch tổng.”
Bạch Nhược Đông: “…” Cái đồ thần kinh.
“Anh mới thần kinh đó Bạch tổng, không ai đi ra vườn hoa nhà người khác trong lúc này cả.” Vân Yến híp híp mắt, ngoan ngoãn châm chọc vài câu.
“Ừ, là tôi thần kinh mới cho người cứu cô đấy.” Hắn nheo mắt, đáy mắt là một mảnh hung ác.
Vân Yến: “…” Sao tên này cứ nhìn quen quen vậy nhỉ.
Bạch Nhược Đông nói xong liền rời đi, bước đi chầm chậm không có một chút gì là vội vã.
Vân Yến cũng không ngăn cản hắn bước đi, vì cảnh đêm quá mức yên bình, gió cũng dịu dàng mà lướt qua khiến cho cô dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi Bạch Nhược Đông quay lại, đã thấy Vân Yến ngủ rồi.
Bạch Nhược Đông nhăn mày, chán ghét thể hiện rõ ra trên mặt.
Cô ta vậy mà ngủ trên đống xác đầy máu đó.
Hắn nén lại cảm giác rùng rợn đến mức muốn giết người trong người lại, hít một hơi thật sâu, cầm lấy cái chăn trong tay mình phủ lên người cô.
“Bạch tổng, anh định chôn sống tôi à?” Vân Yến yếu ớt mở miệng, ánh sáng từ trăng chiếu vào mắt khiến đôi mắt cô lấp lánh như kim cương.
“Không phải, tôi kéo cô đi, cô đi không được.” Bạch Nhược Đông hạ mi mắt, nói với giọng điệu rất thản nhiên.
Kéo?
Vân Yến tức giận đế mức muốn cười rồi.
Hắn định kéo đầu cô đi để phi tang xác chết hay gì?
Đờ mờ, bổn mỹ nữ từ chối hiểu trường hợp này.
“Anh làm vậy tôi liền lấy dao đâm vào người anh đấy nha.” Cô cong mắt, dịu dàng nói.
Bạch Nhược Đông không trả lời, sau đó lại nhìn sang phía lối đi như đang chờ đợi thứ gì đó.
Khoảng chừng năm phút sau, một đoàn người mặc vest trắng đi đến, cùng vài y bác sĩ phía sau, hùng hổ đi như muốn chiếm trọn con đường dẫn đến vườn hoa Liên gia.
Vân Yến mắc cười đến rung tay rồi, đành cất thanh dao trong tay lại.
Đừng hỏi vì sao cô cười.
Cô cười nhạo bản thân…
“Có đem cáng cho cô ta không?” Bạch Nhược Đông hờ hững hỏi.
“Dạ không thưa đại thiếu gia.” Vị bác sĩ già lắc đầu, chuyện quá gấp gáp, bọn họ không kịp để ý mấy thứ tiểu tiết đó.
“Để cho vệ sĩ bế vị tiểu thư, đại thiếu gia đừng lo lắng quá.” Bác sĩ già vui vẻ đề nghị.
“Không.” Bạch Nhược Đông liếc nhìn cô, “Cứ để tôi vậy.”
“Nhưng đại thiếu gia, người của vị tiểu thư này…” có máu.
Bác sĩ chưa kịp nói hết câu, Bạch Nhược Đông đã xách Vân Yến lên đặt lên vai mình.
Vân Yến bị chiếc chăn cuốn lại như con sâu gạo, chán nản chợp mắt ngủ.
Người vào nhìn vào không hiểu chuyện chắc chắn sẽ nghĩ Bạch Nhược Đông đã làm chuyện gì xấu với cô.