Mọi người mỗi người một ý, mỗi người một câu nghị luận ầm ĩ. Mấy người tốt bụng nhất định nói hắn gõ cửa cầu tình thêm lần nữa. Nhưng thấy hắn cứ trù trừ không quyết cũng đều lắc đầu mà bỏ đi. Nhiều người thầm nghĩ ngày thường hắn hành xử lấc cấc như vậy giờ bị chút giáo huấn xem ra cũng là đáng đời.
Dư Đậu lúc này nghĩ thầm rằng xung quanh đây ngoài Đỗ Văn Hạo ra thật sự sẽ không có ai nguyện ý giúp mình, ở đây mãi cũng chẳng giải quyết vấn đề gì, hắn cắn răng đứng dậy, hướng về phía cánh cửa thấp giọng: “Chưa từng thấy có ai lãnh khốc như vậy! Thấy chết mà không thèm cứu…!”
Ngốc Béo đứng gần đó nghe thấy được mới cất giọng châm chọc: “Ngươi vẫn còn khí lực để mà nói xấu thì tốt hơn hết đi xách nước đi. Ta nghĩ tiên sinh thực muốn ngươi vận động một chút cho mấy chục cái bánh bao nó tiêu hóa hết đi đó. Ha ha!”
Mọi người nghe vậy đều cười vang. Dư Đậu không thể làm gì khác là cố nhịn đau hậm hực đi tìm thùng nước.
Chuyện của Dư Đậu cũng kinh động tới Bàng Vũ Cầm, nàng chạy đến thư phòng thấy Đỗ Văn Hạo rốt cuộc không chịu chữa bệnh cho Dư Đậu, hơn nữa lại thấy hắn bỏ ngoài tai mọi nghị luận của người làm ở ngoài thì có chút kinh ngạc. Nhưng nhìn thấy Đỗ Văn Hạo trầm ngâm bình thản luyện chữ thì cũng không dám nói gì, chỉ lặng lặng tiến đến mài mực cho hắn. Mặc dù bên ngoài vẫn còn khá náo nhiệt nhưng trong phòng lại hoàn toàn yên tĩnh.
Dư Đậu xách nước một hồi cũng đã đổ đầy được hơn phân nửa cái bể to ở sân. Khá nhiều người đứng xem hắn làm, thấy hắn vô cùng vất vả nhưng vì đây là việc Đỗ Văn Hạo phân phó nên cũng không ai dám tới hỗ trợ.
Ở phía trong Tuyết Phi Nhi thì thầm với Lâm Thanh Đại: “Thanh Đại tỷ, ngươi nói xem hôm nay ca ca ta bị sao vậy? Lúc trước ngay cả một tên khất cái tới hắn cũng xem bệnh cho. Giờ đây tên Dư Đậu kia mặc dù đáng ghét nhưng cũng chưa tới mức đáng chết mà. Ta thực chưa thấy ca ca như vậy bao giờ?”
Lâm Thanh Đại chỉ mỉm cười.
Anh Tử thấp giọng nói: “Phu nhân, ta lại thấy thiếu gia trị hắn như vậy chẳng có gì là bất hảo cả. Hắn chịu khổ như vậy chẳng qua vì ai bảo hắn ngày thường vô lễ với thiếu gia, chẳng biết lễ độ gì cả, đáng đời! Phu nhân, người nói sao?”
Lâm Thanh Đại cũng vẫn chỉ mỉm cười.
Tuyết Phi Nhi thấy vậy nghiêng nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Thanh Đại rồi tinh nghịch nói với Anh Tử: “Đừng có mất công mà hỏi phu nhân ngươi nữa, ngươi không hiểu gì sao? Dù thiếu gia nhà ngươi có làm gì đi nữa thì phu nhân này khẳng định sẽ không nói gì không phải về ca ca ta một nửa câu đâu! Hi hi!”
Khuôn mặt xinh xắn của Lâm Thanh Đại có chút đỏ lên, đang muốn lên tiếng phản bác thì chợt nghe mấy tiếng loảng xoảng. Chạy ra nhìn thì thấy Dư Đậu ngã chỏng chơ trên mặt đất, thùng nước đổ sang một bên, nước lênh láng khắp sân. Nhìn người hắn toàn nước, run lẩy bẩy, mặt nhễ nhại mồ hôi, hàm răng gắt gao cắn môi, tựa hồ vô cùng thống khổ, mà sức lực nhìn chẳng còn mấy tí.
Một vài người làm tốt bụng nhìn vậy vội chạy ra muốn đỡ hắn dậy. Ai ngờ chưa kịp động vào người hắn thì nghe thấy một chuỗi âm thanh đầy “tế nhị”, bụng hắn thì sôi ọc ọc. Mọi người vội vàng nhăn mặt che mũi tản ra, ai cũng nhìn hắn hết sức chán ghét.
Đúng lúc này cửa phòng Đỗ Văn Hạo mở ra, chỉ thấy tay hắn vẫn cầm cái bút, mỉm cười nhìn Dư Đậu nói: “Có phải trong bụng ngươi đang có rất nhiều âm thanh xé gió không?”
Dư Đậu vẫn đang ngồi dưới đất, cũng không còn hơi sức mà nhìn lại thân thể ướt sũng lấm lem của mình, thấy Đỗ Văn Hạo ra khỏi cửa thì làm gì dám có chút bất kính, chỉ vội vàng vâng vâng dạ dạ.
Đỗ Văn Hạo nói: “Tốt lắm, dìu hắn ra nhà xí!”
Hạ nhân nghe vậy cũng chỉ biết nín thở chạy lại dìu hắn đi vệ sinh. Chỉ chốc lát sau từ nhà vệ sinh phát ra hàng loạt tiếng kêu liên thanh như đánh trận, kèm với đó là mùi hôi thối nồng nặc.
Chờ một lúc thật lâu Dư Đậu cố gắng chui ra khỏi nhà xí, thân thể xụi lơ không thể đứng dậy được. Hai hạ nhân lúc này mới miễn cưỡng chạy lại dìu hắn về phòng. Không nghĩ tới hắn vừa đặt lưng xuống giường được mấy chớp mắt đã chìm vào giấc ngủ.
Mọi người lúc trước chứng kiến sự vật vã của hắn khi đau bụng, giờ lại thấy hắn có vẻ thoải mái hơn nhiều, mặc dù có chút mệt mỏi, ai cũng tỏ vẻ nghi hoặc.
Bàng Vũ Cầm cũng là một trong số đó, suy nghĩ một lát nhưng cũng không nghĩ ra đạo lý phía sau, liền thấp giọng hỏi Đỗ Văn Hạo: “Tướng công, nhìn bộ dáng hắn như vậy, xem chừng đã đỡ đau bụng nhiều rồi, sao có thể thế được?”
Đỗ Văn Hạo cười đáp: “Đạo lý rất đơn giản. Chứng đau bụng của hắn nguyên nhân do ăn quá nhiều bột nở, sau đó lại uống nước lạnh. Bột từ bánh bao trong bụng bành trướng, ngưng kết ở dạ dày không tiêu được. Ta trước hết sai hắn đi xách nước là muốn hắn không ngừng vận động khiến cho dạ dày hết ngưng kết, từ đó mà thoát ra. Giờ thì tốt rồi, sau khi hắn ngủ dậy, cảm giác đau bụng sẽ hết!”
Mọi người nghe vậy thì cũng tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ.
Không tới một canh giờ sau, Dư Đậu rốt cục cũng tỉnh lại. Lúc này hắn cảm thấy trong bụng nhẹ nhõm, còn hơi đoi đói. Cơn đau bụng lúc trước đã không còn một tí dấu vết nào, hắn cao hứng đứng lên, đắc ý dào dạt nói: “Ha ha, Dư Đậu ta ở hiền tự nhiên có báo đáp, bệnh không cần trì tự nhiên khỏi! Ha ha ha!”
Một tên người làm vẫn đứng trông chừng hắn nghe vậy tức giận cười nói: “Ngươi đó hả, thật sự là không biết tốt xấu, ngươi cho rằng chính mình mạng lớn sao? Có bệnh tự khỏi sao? Sai rồi! Nói cho ngươi hay nhé, chính thiếu gia chữa giúp ngươi đó!”
“Hắn giúp ta? Hắn giúp ta như thế nào? Không khai dược, không chẩn sát, có mà giúp ta làm mấy việc không công mệt hết cả người…”
“Ngươi thật là không có lương tâm! Đầu ngươi đúng là toàn bã đậu! Ngươi thật tưởng rằng thiếu gia nói ngươi đi xách nước là trả thù ngươi sao? Ngươi phải biết thông thường những việc như vậy đều có hạ nhân khác làm, thiếu gia một mực lại bắt ngươi đi làm, ngươi còn không hiểu dụng ý của người sao?”
“Dụng ý gì cơ chứ?” Dư Đậu dù sao cũng không phải là một kẻ đầu toàn bã đậu, tâm lý nhiều ít bắt đầu có chút rõ ràng, nhưng vẫn tỏ vẻ ngu ngu ngơ ngơ hỏi lại.
“Ngươi đúng là kẻ đầu gỗ,” người lúc trước nghe được Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm nói chuyện cười cười lên tiếng, “thiếu gia sớm biết nguyên nhân làm ngươi đau bụng là do mãn dàng kết không thể giải mới cho ngươi vận động nhiều một chút, khiến cho khí đạo trên người mở ra, khí ứ thoát ra ngoài, trướng bụng theo đó cũng ra nhà xí rồi. Ngươi giờ lại còn nói thiếu gia không phải, thật sự là không có trái tim mà!”
Dư Đậu nghe xong lời này mới bừng tỉnh đại ngộ, cảm giác vô cùng xấu hổ, vội vàng đi tới trước cửa phòng Đỗ Văn Hạo quỳ xuống dập đầu cảm tạ.
Người hầu vội vàng vào bẩm báo. Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm mở cửa đi ra gặp hắn quỳ trước bậc cửa mới sai người dìu đỡ hắn đến, cười nói: “Được rồi, bây giờ ngươi còn chỗ nào không thoải mái?”
Dư Đậu lộ vẻ xấu hổ, thấp giọng nói: “Tiên sinh, đa tạ ơn cứu mạng của tiên sinh! Dư Đậu ta vô cùng xấu hổ, sau này nhất định nấu cơm thật tốt báo đáp đại ân đại đức của tiên sinh!”
Bàng Vũ Cầm cũng nói xen vào: “Ngươi rõ ràng vậy là tốt rồi. Tiên sinh vừa hỏi ngươi có chỗ nào cảm giác không khỏe?”
Dư Đậu ha ha cười hai tiếng, nói: “Bụng đã không còn đau nữa, cảm giác vô cùng thư thái. Chỗ khác không có gì, chỉ là cảm thấy đói bụng thôi!”
Bàng Vũ Cầm tức giận cười nói: “Không biết bụng ngươi có phải là cái hang không đáy không?”
Mọi người cười rộ lên.
Ngô Thông đã chạy tới được một lúc, cũng cười nói: “Tiên sinh biết ngươi tỉnh lại sẽ đói, đã sai người nấu cho ngươi mấy bát cháo chờ ngươi tỉnh lại thì ăn rồi”.
Dư Đậu cười ha ha: “Cháo hả? Không đủ no … có … bánh bao không?”
Ngô Thông giơ mặt làm trò: “Tiên sinh nói đây chỉ là khai vị, không được ăn no. Ha ha, chẳng lẽ ngươi lại còn muốn ăn bánh bao với canh lạnh tiếp sao? Vẫn muốn xách nước tiếp hả?”
Mọi người lại đồng loạt cười to.