Toàn thân Thư Thiên Hào chấn động mạnh.
– Ông trời của ta!
Nhan Khuyết cảm thấy chính mình như đang nằm trong mộng.
Thần tình Kim Bích Hàm cũng ngây dại ra, nhìn chằm chằm vào cửa Long Cung trên biển. Trên cánh cửa, bốn chữ phong cách cổ xưa, cứng cáp chính là “Tinh Hải Long Cung”!
Không thể nghi ngờ gì nữa, đây đích thực là Tinh Hải Long Cung!
Tinh Hải Long Cung!
Trong lòng ba người nhấc lên một con sóng gió động trời. Không thể tin nổi, vô số người tìm kiếm mật tàng không được, hôm nay rốt cuộc lại trông thấy ánh mặt trời. Mà tất cả điều này đều là công của một vị thiếu niên, trong lúc nhàn rỗi xem thêm tư liệu cùng suy đoán của bản thân tìm ra.
– Thiên tài là cái gì?
Kim Bích Hàm thân là công chúa Đôn Hoàng, tài năng trời phú dị bẩm, kiến thức hiểu biết rộng rãi.
Thư Thiên Hào là người từng trải, suốt đời ẩn mình, bản thân cũng là thiên tài, tầm mắt rộng rãi.
Nhan Khuyết vẫn luôn được gọi là thiên tài áo vải, trong Thiên Ca Thư Viện hắn là người đứng đầu các thư sinh áo vải.
Thế nhưng giờ khắc này, ba người bọn họ đều nghĩ bản thân mình đối với từ “Thiên tài” vẫn chưa thể lý giải hết.
Ban đầu ba người bọn họ vốn cảm thấy kinh ngạc sau đó trấn tỉnh lại, cặp mắt trừng to nhìn thẳng về phía Sở Vân. Muốn nhìn thấu thiếu niên trước mắt này.
Thế nhưng không thể nhìn thấu.
Dù như thế nào đi nữa cũng không thể nhìn thấu.
Chỉ trong gang tấc, thế nhưng Sở Vân hết lần này đến lần khác làm cho người ta cảm thấy xung quanh hắn bao phủ một lớp sương mù dày đặc, ẩn chứa huyền bí nồng đậm trong đó.
– Hảo tiểu tử, Thư Thiên Hào ta vì con mà quang vinh!
Thư Thiên Hào bùi ngùi thốt lên.
– Thiếu chủ, người thực sự là…
Nhan Khuyết không tìm được từ nào để diễn tả, không thể làm gì khác hơn là giơ ngón tay cái lên.
– Ngươi luôn luôn khiến người ta nhìn với ánh mắt khác.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Kim Bích Hàm lộ ra dáng vẻ tươi cười như ánh nguyệt.
Ba ánh mắt rực cháy, khiến Sở Vân có phần xấu hổ, mỉm cười nói:
– Mật tàng gần trong gang tấc, cùng đi xem sao.
Xung quanh Tinh Hải Long Cung khoảng mười trượng không hề có nước biển.
Trong không gian hình thành một lực lượng vô hình, hình thành một vòng bảo vệ chống đỡ nước biển.
Đoàn người tập kết tại cửa Long cung, tất cả mọi người hưng phấn dị thường. Nhìn Tinh Hải Long Cung, thân thể run lên.
Ngữ khí của Thư Thiên Hào rất tự hào, cho rằng toàn bộ công lao thuộc về Sở Vân.
Lúc này trong nhóm người liền phát ra âm thanh thật lớn.
– Thiếu đảo chủ đúng là một thiên tài tuyệt thế a!
– Thư gia đảo chúng ta sau này đã có người thừa kế rồi, quật khởi trước mắt.
– Có mật tàng Long Cung, còn sợ gì quân địch liên minh?
Mọi người thán phục tán thưởng, thậm chí có rất nhiều người đứng ngây ra nước mắt chảy dòng dòng. Tất thảy bọn đều một lòng trung thành tận tâm tận lực vì Thư gia đảo, trên mặt không thể giấu nổi niềm vui trong lòng.
Vẻ mặt Sở Vân rất bình tĩnh, tình cảm trong lòng cũng rất phức tạp khó hiểu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Kiếp trước khi chính mình tìm được Tinh Hải Long Cung, cũng đã là một người tàn phế.
Hôm nay, sớm hơn hai mươi năm gặp được Thương Lam Hải Long, chắc chắn viết lên một câu chuyện lý thú!
Bên cạnh hắn vẫn chính là nghĩa phụ Thư Thiên Hào. Kim Bích Hàm, Nhan Khuyết đắc lực trợ giúp, và còn có hơn mười vị nhân sĩ trung thành đi theo.