“Được. Đây là em nói.”
Phía trước là đường xuống dốc, bên dưới xa xa một khoảng là vực biển lớn, chiếc xe lại càng tăng tốc nhanh hơn.
Hạ Nhi cắn môi, nhắm nghiền mắt lại.
Ngay lúc này, sắc mặt Dung Lạc có chút thay đổi.
Dung Lạc nhấn chân phanh nhưng không thấy động tĩnh gì.
Đường núi càng lúc càng dốc, muốn thay đổi tốc độ nhưng cũng vô ích, Hạ Nhi phát hiện ra điều bất thường, quay đầu sang nhìn Dung Lạc, gầm lên:
“Cái quái gì nữa đây?”
“Nhảy xuống.” Dung Lạc quát lớn.
“…”
Dung Lạc dùng sức kiểm soát vô lăng, liếc nhìn ra gương chiếu hậu, đo lường khoảng cách của hai xe.
“Tôi bảo em nhảy xuống. Nghe không?”
Dung Lạc sa sầm mặt ra lệnh, gào lên dữ tợn.
Hạ Nhi liếc nhìn phanh xe không động tĩnh, phát hiện ra chuyện nguy hiểm:
“Xe có vấn đề?”
Dung Lạc không trả lời, liếc nhìn những lùm cỏ rậm rạp hai bên đường, đảo vô lăng lách vào sát bên lề.
Trông thấy Hạ Nhi vẫn chần chừ không nhảy, không nói không rằng, lập tức vươn tay đẩy cô ra ngoài, một tay vẫn giữ vô lăng, một tay đẩy mạnh:
“Nhảy đi.”
Xe lao đi rất nhanh.
Với tốc độ này nếu Hạ Nhi nhảy xuống cũng vô cùng nguy hiểm. Nhưng hai bên đường cỏ mọc rậm rạp rất dày, nếu linh hoạt một chút sẽ không bị thương nặng.
Cô bị Dung Lạc đẩy mạnh ra ngoài, cả người lăn vào trong lùm cỏ rậm bên lề đường, còn lăn đến mấy vòng mới ngưng lại.
Trong lùm cỏ không ít những viên sỏi đá sắc nhọn, cọ lên người khiến cô đau đớn tê dại, cánh tay cô bị cạnh đá sắc cứa đến bị thương, máu chảy đầm đìa.
Bên tai ngay lập tức vang tên tiếng phanh xe gấp gáp.
Khương Tình kinh hoảng nhảy từ trên xe xuống, lao nhanh vào lùm cỏ kéo cô lên, toàn thân run rẩy ôm chặt lấy cô vào lòng.
Khuôn mặt vốn lãnh đạm giờ phút này trắng bệch như giấy, toàn bộ đều là hoảng loạn tưởng chết.
Khương Tình ôm cô quá chặt, vết thương trên cánh tay bị chạm phải đau đớn không sao tả nổi, cô cắn răng chịu trận, chưa kịp lên tiếng, từ xa đã nghe thấy một âm thanh vang dội.
Hạ Nhi run lên, sắc mặt tái đi không còn chút máu.
Cô thất thanh gào lớn:
“Không!!!”
Thủy tinh văng khắp đất, âm thanh vang dội chính là tiếng cửa kính xe vỡ tan.
Xe của Dung Lạc mắc giữa sườn núi, thân xe đổ nghiêng về phía vực biển đen ngòm, toàn bộ đầu xe chúi xuống, cánh cửa xe mở ra lúc đẩy cô bị quẹt vào bên vách núi đâm đến vỡ tan nát. Bánh xe ma sát ra thanh âm chói tai rồi vòng một đường nằm ngang chao đảo, thân xe nghiêng qua hướng thẳng về phía vách núi dựng đứng.
Hạ Nhi hoảng hốt, loạng choạng lao về bên đó, cơn đau rát bỏng cháy trên cánh tay, tay ướt đẫm một mảng máu đỏ rực, nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy.
Bên dưới ngọn đèn xe nhấp nháy, những vệt bánh xe lằn sâu xuống đường.
Tiếng gió đêm vang lên không dứt.
Sau khi phản ứng lại, cô lao thẳng về phía trước.
Khương Tình nắm lấy tay cô kéo lại, gầm lên:
“Em ở yên đấy. Để tôi.”
Khương Tình lao tới, tay chậm rãi tháo mảnh vải đang buộc trên cổ tay mình, răng cắn lên gỡ ra rồi quấn lên các khớp ngón tay.
Chiếc xe Dung Lạc nghiêng qua một bên dưới vách núi, bên trong xe rất yên tĩnh.
Khương Tình dùng bàn tay đã quấn chặt mảnh vải lụa, dùng sức đập thật mạnh vào cửa kính xe, làm vỡ tung cửa sổ rồi kéo cửa xe ra.
Bên trong xe, cả người Dung Lạc nằm gục trên vô lăng, úp mặt xuống bất động, máu đang theo vô lăng chảy xuống dưới, từng giọt từng giọt như những đoá hồng mai rực rỡ diễm lệ.
Khương Tình vòng tay qua kéo Dung Lạc ra ngoài, nhưng Dung Lạc đã mất hoàn toàn ý thức, không có chút phản ứng gì.
Chân Dung Lạc bị kẹt.
Khương Tình cố gắng mấy cũng không kéo ra được.
Hạ Nhi đứng phía sau, cô đã gọi cảnh sát và xe cứu thương. Nhìn thấy hai người vẫn chưa rời khỏi chiếc xe trên vách núi, trong lòng toàn bộ đều là bất an cùng sợ hãi, cô không quản nhiều như vậy, lao nhanh tới chỗ Khương Tình.
Ngay lúc này, Khương Tình bỗng khựng lại, quay đầu gào về phía cô:
“Không được lại đây.”
Hạ Nhi cứng đơ một chút, nhưng cô nhất quyết không nghe, vẫn lao tới.
Sắc mặt Khương Tình tái mét, hoang mang tột độ.
Hạ Nhi bước tới đã nghe thấy thanh âm tít tít trong xe vang lên.
Một cảm giác lạnh tóc gáy chạy dọc trong đầu cô.
“Có bom. Mẹ kiếp.!”
Khương Tình lúc nãy khi trèo quá nửa người vào trong xe, muốn lôi Dung Lạc ra ngoài cũng đã phát hiện ra.
Âm thanh này vốn dĩ không xa lạ, là tiếng bom hẹn giờ đếm ngược.
“Hạ Nhi! Em đi ra ngoài. Ngay. Lập. Tức.”
Khương Tình lại gào lên, từng chữ rít ra từ kẽ răng một cách bạo ngược.
Sau đó lại dùng hết sức lực, lôi kéo bàn chân bị kẹt của Dung Lạc.
Lúc này làm sao Hạ Nhi còn nghe lời Khương Tình nữa, cô không thèm để tâm lời Khương Tình nói, liều mạng lao lên, giúp Khương Tình kéo Dung Lạc ra ngoài.
Khương Tình rất giận, vừa sốt ruột vừa lo lắng đến phát điên.
Nhưng lúc này Khương Tình biết có cố chấp đẩy Hạ Nhi ra thì cô cũng không rời đi. Tình thế lúc này quá cấp bách, không thể dây dưa mãi.
Thời gian đếm ngược đang càng lúc càng nhanh, chỉ có thể dốc hết sức bình sinh, được ăn cả, ngã về không.
Nhờ có Hạ Nhi giúp sức, cuối cùng cũng lôi được Dung Lạc ra ngoài.
Dung Lạc bị thương, vết thương trên đầu cùng cánh tay, chân cũng bị thương.
Nhưng nhìn sơ đã biết là không nặng lắm.
Khương Tình và Hạ Nhi đỡ Dung Lạc khẩn trương bỏ chạy, được vài bước thì phía sau đã nổ tung.
Cả bầu trời đêm gần như sáng rực.