Hắn đang chừa lại phần kết liễu cho Diệp Phi Ly. Dù sao nếu hắn ta đích thân giết chúng thì hắn ta sẽ có thể tiến hóa nhanh hơn.
Lúc này Diệp Phi Ly cần phải tiến hóa thật nhanh, bởi lát nữa hắn ta còn phải đi ứng đối với quán quân của trò chơi Người Bất Tử kia.
Chú Hề Tử Thần tuyệt đối không thể thất bại, chuyện này lên quan đến lựa chọn tiếp theo của loài người, liên quan đến sự thắng bại giữa Cố Thanh Sơn và trò chơi.
Cố Thanh Sơn đi đến núi thây, càng lúc càng có nhiều quỷ ăn thịt người màu đen xuất hiện, chen chúc nhau lao về phía hắn.
Hắn vận chuyển linh lực, thôi động kiếm quyết, Địa kiếm lập tức tản mát ra từng luồong kiếm khí như ẩn như hiện. Kiếm khí dần tán ra xung quanh hắn, chém đứt tứ chi của những tên quỷ ăn thịt người màu đen đến gần, chỉ để lại cơ thể và đầu.
Thế là một cảnh tượng vô cùng buồn cười xuất hiện.
Vô số quỷ ăn thịt người màu đen lao về phía Cố Thanh Sơn nhưng chưa tới gần đã bị chặt đi tứ chi, cả cơ thể rơi xuống, men theo sườn núi thây chồng chất lăn xuống dưới.
Từng tên trong bọn chúng lăn xuống, chồng chất lên nhau dưới núi thây, giống như từng khúc gỗ do thợ đốn củi chặt thành vậy.
Điều khác biệt là, những khúc gỗ này vô cùng kinh khủng.
Cố Thanh Sơn cứ thế ung dung nhàn nhã đi đến đỉnh núi thây.
Lúc này, quỷ ăn thịt người màu đen đã bị giết gần hết, chỉ còn lại vài con quỷ ăn thịt người đi theo bên cạnh Quỷ giết người mập mạp, không ngừng công kích Diệp Phi Ly.
Cố Thanh Sơn cầm kiếm đứng cạnh, chăm chú quan sát trận chiến ấy.
Quỷ ăn thịt người không đáng sợ, mấu chốt là ở Quỷ giết người mập rất thú vị kia. Thịt trên người nó cực mềm, Diệp Phi Ly nhiều lần toàn lực công kích đều bị đánh ngược trở về.
Hắn ta không chịu thua, bay lên cao rồi đột nhiên lao xuống, ấn ngọn lửa đỏ bằng máu trong tay lên bụng Quỷ giết người mập.
Đối mặt với lực công kích to lớn này, toàn bộ cơ thể của Quỷ giết người mập co rút hết lại. Nó đang cật lực hóa giải lần công kích với uy lực mạnh mẽ này.
Trong tiếng hét thảm đinh tai nhức óc, Diệp Phi Ly một lần nữa bị bắn ngược lên không trung. Quỷ giết người mập cũng không chịu được, lực tấn công mạnh mẽ còn đỡ, nhưng ngọn lửa máu kỳ dị kia thực sự đã làm tổn thương nó.
Cố Thanh Sơn cầm Địa kiếm, hời hợt quơ quơ, lại có thêm vài con quỷ ăn thịt người bị hắn chém đứt tứ chi, như khúc gỗ tròn lăn từ đỉnh núi thây xuống dưới.
“Tôi đổi với cậu.” Cố Thanh Sơn đứng trên đỉnh núi thây nói.
“Vậy tôi làm gì?” Diệp Phi Ly thở hổn hển nói.
“Ở đó.” Cố Thanh Sơn chỉ mũi kiếm vào một góc của núi thây. Mấy trăm tên quỷ ăn thịt người màu đen chồng chất lên nhau, không cách nào di chuyển được, chỉ có thể điên cuồng cắn xé lẫn nhau.
“Ồ?” Mắt Diệp Phi Ly sáng rực.
“Thế thì anh làm cho gọn gàng vào, tôi đi hưởng thụ trước đây.” Nói xong, hắn ta vỗ đôi cánh màu đen bay thẳng đi.
Quỷ giết người mập mạp rống lên giận dữ định đuổi theo, nhưng bỗng nhiên có một thanh kiếm đưa ra, đập lên bụng nó. Thanh kiếm nặng sáu mươi nghìn cân kia trực tiếp đánh nó bay khỏi đỉnh núi thây.
Cố Thanh Sơn đưa tay che trước trán, nhìn nó vẽ thành một đường cong đẹp đẽ rồi rơi xuống ở đằng xa, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên khả năng chịu đánh thật kinh người.”
“Ầm” một tiếng.
Quỷ giết người mập rơi từ trên cao xuống mặt đất, nện thành một cái hố sâu.
Bị trúng một đòn nặng như vậy, lại thêm phản chấn của mặt đất, nó nằm đó nửa ngày trời cũng không phản ứng lại được.
Ở bên kia, Diệp Phi Ly đang điên cuồng giết chóc đám quỷ ăn thịt người màu đen. Những con quái vật này không thể động đậy, cũng không thể đánh trải, mà vì chúng vừa mới bị thương thôi, nên cơ năng và sức chiến đấu của cơ thể vẫn duy trì ở một tiêu chuẩn nhất định.
Bọn chúng đã biến thành bữa đại tiệc ngon lành đối với Diệp Phi Ly. Hai tay hắn ta hóa thành lưỡi dao thật dài, nhanh chóng cắt trên mặt đất. Chẳng biết từ lúc nào, một tầng sương máu mỏng đã bao phủ quanh người hắn ta. Giết chóc càng nhiều, màn sương máu xàng trở nên dày hơn, hóa thành vầng sáng máu giống như có thực thể.
Mấy trăm con quỷ ăn thịt người màu đen nhanh chóng bị Diệp Phi Ly giết sạch.