Nhưng, thực lực của Tào Bang vô cùng lớn mạnh! Đông Phương Hạ lo lắng nhất là bọn chúng chọn cách làm ngu xuẩn nhất, dùng số người để áp chế người của mình! Thân thủ có tốt nữa, thực lực ngang nhau, người ta lấy hai đánh một, mình có thể chống đỡ được bao lâu! Huống hồ, Tào Bang còn có một cao thủ giỏi giở trò mưu ma chước quỷ!
Đi đến tầng ba, từ xa, mấy người Đông Phương Hạ bọn họ đã nghe thấy một tràng cười sảng khoái! Tiếng cười không chỉ của Bạch Vỹ, mà còn của cả Hoàng Vỹ Kỳ!
“Huyết Lang, đường chủ đang ở bên trong, tôi không vào nữa!”
Dẫn Đông Phương Hạ và hai người khác đến tầng ba, A Phi cung kính nói! Đường chủ đã nói qua, Tào Bang có thể khai chiến trong mấy ngày này, A Phi không dám sơ suất, phải đi xuống dưới giám sát, mặc dù là ban ngày, nhưng anh ta vẫn lo lắng người của Tào Bang lẫn vào trước lúc khai chiến, làm nội ứng!
“Đi đi!”
A Phi vừa đi, Đông Phương Hạ liền đẩy cửa đi vào! Nhìn thấy mấy người Bạch Vỹ đang nói cái gì đó, nào ngờ, Hoàng Vỹ Kỳ tưởng bọn họ là anh em bên dưới, đầu cũng không quay lại, liền dạy dỗ!
“Nói với mấy người bao nhiêu lần rồi, bây giờ đã gia nhập Lang Quân, không phải là Hải Sa Bang lúc trước, phải có kỷ luật, lẽ nào…”
Bạch Vỹ nhìn thấy mấy người Đông Phương Hạ bọn họ, không đợi Hoàng Vỹ Kỳ nói xong liền nháy mắt với Hoàng Vỹ Kỳ, khép lại nụ cười, cung kính đừng dậy.
Thấy vậy, Hoàng Vỹ Kỳ mang theo ánh mắt nghi hoặc, quay đầu lại, lúc nhìn thấy Đông Phương Hạ, có chút sửng sốt!
Ngoài Bạch Vỹ và Hoàng Vỹ Kỳ, ở đây còn có một người khác! Một người đàn ông đầy vẻ cương nghị! Lúc nhìn thấy Bạch Vỹ và Hoàng Vỹ Kỳ nhìn đến tên công tử bột đi vào mà không gõ cửa, đều trở nên cung kính nghiêm túc, lập tức liền dời mắt nhìn đến Đông Phương Hạ.
Lúc người đàn ông đánh giá Đông Phương Hạ, Đông Phương Hạ cũng đang đánh giá lại anh ta!
Người đàn ông này, ít nhất cao trên một mét chín, nước da ngăm đen, đầu húi cua, vầng trán rộng thể hiện sự cương nghị, sống mũi thẳng tắp thể hiện sự bất khuất, dưới hàng lông mày vừa rộng vừa đen, là một đôi mắt tỏa sáng, đứng ở đó, tấm lưng ưỡn thẳng, có khí chất của quân nhân.
Không cần đoán, Đông Phương Hạ cũng biết đây là người anh em của Bạch Vỹ, người mà tối qua đích thân Bạch Vỹ đến nhà ga đón! Không cần động thủ, Đông Phương Hạ cũng có thể nhìn ra thân thủ của người này không tầm thường, hiện tại, Lang Quân lại có thêm một viên tướng dũng mãnh!
Ánh mắt Đông Phương Hạ rời khỏi người đàn ông, bước lên phía trước! Cười nói: “Từ xa đã nghe thấy tiếng cười của mọi người, đang nói cái gì đó! Nói ra cho chúng tôi cùng nghe nào”.
“Huyết Lang, sao cậu đến không báo trước với chúng tôi một tiếng, chúng tôi xuống đón cậu!”, Hoàng Vỹ Kỳ có chút lúng túng.
Đông Phương Hạ khẽ cười một tiếng! Nói đùa: “Tôi đâu phải là nguyên thủ quốc gia, nghe Bạch Vỹ nói anh em của anh ấy đến, tôi không ra mặt! Lạnh nhạt với anh em của anh em, người ta phủi mông chạy mất, chẳng phải chúng ta bị tổn thất sao”.
Nói xong, Đông Phương Hạ liếc mắt nhìn đến người đàn ông!