Vân Na lại bổ sung :
“Huynh tuyệt đối không nghĩ tới sứ thần đó là ai đâu!”
Ta bật thốt lên :
“Sứ thần?”
Đã gần nửa năm nay Hâm Đức hoàng đế không liên lạc gì với ta cả, xem ra lần này có chuyện lớn xảy ra rồi .
Ta hôn lên khuôn mặt khả ái của Khinh Na một cái, rồi mới xoay người hướng phòng khách đi đến . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://thegioitruyen.com
Đi tới phòng khách, ta cũng không ngờ sứ thần lần này lại là Ung vương. Ta ha ha cười nói :
“Hoàng thúc! Người đại giá quang lâm, tại sao lại không nói với ta một tiếng!”
Ung vương cười nói :
“Nhưng mà lần này ta không phải tự thân muốn tới, mà là tới truyền chỉ. “
Quả nhiên là trong tay của hắn có một cuộn giấy màu vàng, ta cuống quít quỳ xuống tiếp chỉ .
Nghe xong thánh chỉ mới biết, hóa nửa tháng nữa là Trung Thu, Hâm Đức hoàng đế muốn triệu tập các vị hoàng tử trở về Khang đô đoàn tụ .
Ung vương đặt thánh chỉ vào trong tay của ta, hai người chúng ta phân chủ khách ngồi xuống. Dịch An dâng hương trà, Ung vương nói :
“Lần này vốn ta không muốn tới, nhưng phụ hoàng ngươi lại nhất quyết giao cho ta, bảo rằng dù thế nào cũng phải mời bằng được ngươi về Khang Đô, bằng không sẽ trị ta tội thất trách. “
Ung vương nở nụ cười khổ .
Ta cười nói :
“”Không nghĩ tới phụ hoàng lại nóng lòng muốn gặp hài nhi chúng ta như vậy, từ lúc ta chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn quan tâm tới ta. “
Ung vương nói :
“Lần này không triệu kiến một mình ngươi, nhưng trong các vị hoàng từ ngươi có uy vọng cao nhất, ngươi về Khang đô bọn họ cũng phải trở về, huống chi. .. ta nghĩ Trung thu phụ hoàng ngươi chỉ có ý niệm đoàn viên, chứ không có ý nghĩ gì khác trong đầu. “
Ta cười lạnh nói :
“Chỉ sợ rằng chuyện này không đơn giản như vậy. “
Ở trước mặt Ung vương ta không cần giữ ý quá nhiều .
Ung vương thớ dài nói :
“Ta thấy bệ hạ lần này chắc không giống như lúc trước, bởi vì sức khỏe của hắn không được như trước kia, chuyện xây dựng tân cung lại khiến dân công bạo loạn, tâm tình tương đối kém, có lẽ là thực sự nhớ các ngươi. “
Ta gật đầu nói :
“Chuyện này ta cần suy nghĩ thật tốt, nếu như hoàng thúc đã tới đây rồi thì cũng nên ở lại vài ngày, dù sao cách Trung thu vẫn còn nhiều ngày, tiện thể ta dẫn ngươi đi xem cảnh sắc của Âm Sơn. “
Ung vương thấy ta không tỏ thái độ chính xác, nên đành phải đáp ứng .
Ta tuy rằng đang ở Tuyên Thành, nhưng đối với chuyện ở Khang đô rõ như lòng bàn tay, Trần Tử Tô liên tục truyền tới cho ta những chuyện đã xảy ra .
Hưng vương và Cần vương lúc này tuy có tranh đấu, nhưng không còn kịch liệt như lúc trước, ngược lại mâu thuẫn giữa Tả Trục Lưu và Dực Vương lại càng trở nên gay gắt .
Chuyện dân công ở Tân cung bạo loạn, ta đã sớm biết, Hâm Đức hoàng đế cũng vì chuyện này mà tước đoạt đi một số quân quyền trong tay của Dực vương .
Tả Trục Lưu vốn định thừa dịp này đỡ cho nhi tử của hắn là Tả Đồng Tường lên, nhưng không nghĩ tới Hâm Đức hoàng đế lại cho Dực Vương cơ hội lập công chuộc tội, sai người đi binh loạn, làm kế hoạch của hắn bị phá sản .
Hâm Đức hoàng đế vô cùng có khả năng nhân dịp này định chuyện người thừa kế .
Nếu như ta không tới, thì chẳng phải là chủ động bỏ qua một cơ hội tốt hay sao, vạn nhất hắn có tâm hại ta, nhưng Dực vương vẫn còn ở trong kinh sư, ta cũng chẳng phải là tứ cố vô thân .
Nghĩ trước nghĩ sau, làm cho ta rất khó quyết định chủ ý .
Khi trời tối, ta gọi Gia Cát Tiểu Liên, Sát Cáp Thai, Tiêu Tín đến Vương Phủ, mang chuyện Ung vương nói cho bọn họ biết, nhân tiện hỏi ý kiến của mọi người .
Tiêu Tín tới cuối cùng, hắn mang tới cho ta một tin tức làm ta vô cùng khiếp sợ, Hán Thành Đế Hạng Bác Đào của Hán quốc mượn cớ là đại thọ, mời quốc quân bốn nước Tần quốc, Tề quốc, Tấn quốc, Trung Sơn tới đây chúc mừng .
Tiêu Tín nói :
“Điện hạ, chuyện này biểu hiện bên ngoài là chúc mừng, nhưng thực ra là kết minh. Loạn lạc ở Trung sơn quốc đã dẹp xong, hiện giờ quan hệ giữa Hán quốc và Tần quốc đã khôi phục như lúc ban đầu, phỏng chừng đây cũng là điều kiện kết minh của Hán Thành đế .
Ta nhíu chặt hai hàng lông mày, chuyện này đúng là một phiền phức, năm quốc gia này nếu như hình thành liên minh, thì đối với Đại Khang chính là một tin dữ .
Nội chính của Đại Khang đã mục rữa, khắp nơi loạn lạc, nếu như lúc này Hán thành đế kết minh với bốn quốc gia phát động chiến tranh, thì chúng ta không có cả cơ hội hoàn thủ .