Đến khi Hải Đăng bắt máy, anh đã đốt hết một bao thuốc lớn, trong miệng thèm ngọt, hơi thở chỉ còn mùi thuốc là rõ rệt. Hải Đăng bên kia đầu dây như vừa tỉnh lại, “Cái gì cơ? Mất trí nhớ?”
Mất trí nhớ, Kỷ Nhiên cũng muốn tin Trì Tuyết mất trí nhớ. Anh đã nghĩ đến chuyện cho tất cả trôi vào quên lãng, bắt đầu lại với cô một lần. Như vậy thì cho dù cô nói cô mất trí nhớ, anh cũng sẵn sàng xây lại từng chút một với cô.
Chỉ là, anh do dự. Bởi mất trí nhớ, đến cả hương thơm trên người có cũng đổi khác. Một người có thể thay đổi đến mức đấy sao?
Hải Đăng suy nghĩ một lúc, ngập ngừng nói, “Tôi có cảm giác, Trì Tuyết không phải mất trí nhớ. Một là cô ấy giả vờ, hai là đó không phải Trì Tuyết ”.
Không phải Trì Tuyết, vậy tại sao giống Trì Tuyết như đúc? Kỷ Nhiên đốt thêm một điếu thuốc, chỉ ngậm không hút. Hải Đăng im lặng, như xem thử ai là người trả lời trước, cuối cùng vẫn là Hải Đăng nói.
“Lúc tôi gặp cô ấy, Trì Tuyết ở trong hầm chứa. Cô ấy vừa bị đánh đập xong. Tôi tận mắt nhìn thấy Mattea giẫm tay cô ấy, muốn hủy tay cô ấy. Kể cả như vậy, cô ấy vẫn không rên lấy một tiếng. Một người thay đổi đến mức đấy… Không thể không có quá khứ được.”
Bởi không có quá khứ, không có nỗi đau, thì không thể chai sạn với đau đớn. Cô ấy vừa bị đánh, muốn hủy tay. Kỷ Nhiên nghe thấy, rồi nhận ra, hình như mình không có tư cách gì để bảo vệ cô ấy. Anh cười nhạt, ra đi là do cô lựa chọn, cuộc sống là do cô quyết định. Cho dù cô có bị thương hay đau đớn, Trì Tuyết vẫn chọn rời xa anh. Dứt khoát thẳng thần như thế đấy.
“Được rồi, tôi sẽ điều tra”.
Kỷ Nhiên dập máy, không cần Hải Đăng nói tiếp về sau. Anh dập nốt điếu thuốc còn dở dang, nhìn mưa ngoài hiên. Hình như đêm ấy, cũng mưa thế này… Hạ An quyết định đến biệt thự nhà Kỷ Nhiên vào một buổi sáng chủ nhật. Đã qua một tuần liền, cô không tìm thấy tin tức nào hữu dụng cả, thậm chí về cô gái tên Trì Tuyết, cô cũng không có bất cứ đầu mối nào.
Hạ An biết, có lẽ người sống trong biệt thự này đã góp phần giấu Trì Tuyết đi. Vì vậy, cô đến đây.
Biệt thự nằm xa nội thành, biệt lập với xung quanh. Kiến trúc rất độc đáo, nghe đồn là thiết kế riêng… Bên trong biệt thự có một con đường nhỏ dẫn đến nhà chính, trong sân trồng mấy cây phong, lá đỏ xoay rơi xuống bậc thềm. Hạ An đứng trước cửa, chuông gió ting tang rất vui tai.
Một người ra mở cửa cho cô, cô ấy thoáng kinh ngạc, “Bà chủ?”
Hạ An biết thừa bà chủ chắc chắn không phải gọi mình. Cô lắc đầu, “Cô nhận nhầm người rồi”.
Người giúp việc nọ hơi bất ngờ, rồi cũng không hỏi thêm, dẫn cô vào bên trong. Hạ An đi vào phòng nhỏ, thảm trải khắp sàn, gần cửa ra vào có một bàn trà, trên đấy có một bộ ấm tử sa, lúc này đang thoảng mùi hương.
Một người đàn ông ngồi quay lưng về phía cô, nhìn ra phía sân vườn, mấy hoa nhỏ màu trắng khiến phòng có hương hoa. Hạ An gặp Kỷ Nhiên một lần, nhưng mỗi một lần anh lại trở nên rất khác, như lúc này đây. Hạ An có cảm giác, rất muốn bỏ về. Cô không thích sự yên tĩnh này. Như thể không gian xung quanh anh hình thành một nơi kìm giữ anh, để ngăn anh không làm ra những quyết định khiến mình hối hận. Đè nén mà nặng nề.
Kỷ Nhiên chậm rãi nói, “Đến rồi thì vào đi”.
Hạ An hít sâu, đi vào ngồi xuống kế anh. Kỷ Nhiên không chào hỏi, không đón mừng. Cô chưa yên vị, đã hỏi.
“Cô không phải Trì Tuyết, cô là ai?”
Hạ An hơi bất ngờ, chẳng ngờ anh ta đã phát hiện ra rồi. Hạ An cũng biết khó lòng qua mặt được Kỷ Nhiên, cô im lặng rót trà, chuông gió vẫn ting tang ngoài hiên.
Đến khi Kỷ Nhiên quay lại, Hạ An đã đáp.
“Tôi tên là Hạ An”.
Kỷ Nhiên không mấy bất ngờ, Hạ An đã bổ sung. “Tôi không phải Trì Tuyết ”.
Kỷ Nhiên không ừ hử, như thể anh không quan tâm Hạ An là ai. Mà thật, Kỷ Nhiên quay người, rót một chén trà, Hạ An thoáng hít sâu, hình như là trà Phổ Nhĩ.
Anh rất bình thản, cũng rất yên tĩnh. Hạ An sinh lo âu, chẳng biết phải nói gì tiếp theo. Kỷ Nhiên uống non nửa, rồi đặt xuống. “Vậy cô tiếp cận tôi để làm gì?”
Kỷ Nhiên rời mắt khỏi mấy đóa hoa nhỏ, nhìn thẳng Hạ An. Hạ An không tài nào trốn khỏi, lạc sâu vào mắt anh. Trong ấy có hàm chứa sự đe dọa, mà cô biết rằng, nếu không nói thật… chắc chắn sẽ rất thảm. Cô suy nghĩ một đỗi, rũ mi uống trà. Lúc ngẩng đầu lên, đã nói, “Tôi và Trì Tuyết rất giống nhau, tôi muốn điều tra xem… tôi và cô ấy có quan hệ gì. Trì Tuyết là vợ anh, những gì tôi điều tra được… chỉ có Trì Tuyết là vợ anh mà thôi. Vì vậy tôi mới tiếp cận anh”.
Kỷ Nhiên không nghi ngờ, cũng không tin tưởng. Trong gió sớm mai, Hạ An nghe giọng anh thì thầm.
“Ừ”
Sau đó, không có sau đó. Kỷ Nhiên không có ý định nói cho cô, càng không thương tiếc gì tiễn khách. Hạ An rời biệt thự nhà anh, lẳng lặng tìm nơi gió đến đưa chuông gió ting tang. Cô tìm thấy một chiếc chuông đã cũ, một người có tiền như Kỷ Nhiên, chuông gió lại dùng lâu như vậy vẫn không thay đổi.
Hạ An nhớ lại thái độ của anh khi nói chuyện với mình, vậy mà chợt nghĩ, đây là một người đàn ông rất cố chấp…