[Một trăm bốn mươi tư triệu tệ gần bằng bốn trăm bảy mươi lăm tỷ VNĐ]
Chết tiệt! Đừng nói đến mười năm. Sống qua một năm thôi cũng khó khăn đủ đường rồi. Chưa kể sau này công việc làm ăn còn bị vị này nhúng tay vào phá. Ông đây khác gì là tự kề dao vào cổ.
Đúng là điên thật rồi!
Tôn Mục mặt hằm hằm lườm Mặc Âu một cái rồi bỏ đi. Mở cửa bước ra lại không may đụng trúng mấy người. Cỗ khí tức vừa nãy không có chỗ giải tỏa, đúng lúc bây giờ cần xả.
Tôn Mục không chút kiêng dè mà ngẩng đầu trừng mắt với người đàn ông đang đứng trước mặt. Lời định thốt lên cũng vô thức im bặt, nuốt ngược xuống cổ, giọng nói run rẩy:
“Ngài… ngài Tu La.”
“Ông bị chột à? Còn dám trừng mắt với chủ tịch Thiên Dương.” Hoàng Âm đứng một bên quát lớn.
Hàn Thiên Nhược ngoảnh mặt lườm Hoàng Âm một cái, mặt lạnh nói:
“Cậu không thấy mọi người trong kia đang họp à? Nhỏ tiếng một chút.”
Nói nửa đoạn, anh lại nhìn Tôn Mục trầm giọng: “Ông đi được rồi.”
“Vâ… Vâng, cảm ơn ngài tha tội.”
Tôn Mục gấp gáp chạy đi. Hôm nay đen đủi kiểu gì mà ông toàn gặp phải mấy thanh niên kì dị thế. Tức một nỗi là người kinh nghiệm dày dặn lâu năm như ông lại sợ mấy người kia.
Đúng là ngược không muốn nói.
“À…” Hoàng Âm gãi gãi đầu nhìn vào phòng họp sau lớp cửa kính trong suốt. Đúng là nhiều người đang họp. Cơ mà…
“Này Thiên Nhược! Kia có phải là tiểu tiên nữ nhà cậu không vậy?” Hoàng Âm há hốc miệng chỉ tay vào cô gái đang ngồi trên ghế chủ trì.
Hàn Thiên Nhược tặng cho Hoàng Âm một cái nhìn khinh bỉ: “Cậu lại bị chột giống ông ta à?”
“Không… Không phải! Nhưng tại sao cô ấy lại ngồi ở đó?”
Hoàng Âm hoang mang dù đáp án đã bày ra rõ ràng trước mắt.
“Đi thôi. Đừng làm phiền cô ấy.”
Hàn Thiên Nhược chẳng buồn để tâm đến cậu bạn nhà mình nữa. Nhìn Mặc Âu một cái cho đỡ nhớ rồi mới rời đi.
“Này Thiên Nhược! Cậu chưa trả lời tôi mà!”
Hoàng Âm thấy Hàn Thiên Nhược đã đi xa cũng chạy theo hỏi mặc cho cậu bạn cảm thấy phiền hay không.
Hàn Thiên Nhược quả thực đang nhịn không muốn phải nói ra câu: Cậu phiền phức quá đi, lăn ra coi.