Một lát sau, Ngô Sở Úy lại nghĩ tới lời thư ký nhỏ khen lúc trước, cậu rất phổng phao, theo tiềm thức mà nhìn xuống đũng quần của mình, quả thực cũng có chút phổng phao. Nhưng lại nhìn qua Trì Sính, đột nhiên lại thấy chỗ đó của mình lép xẹp, vô cùng nhỏ bé.
Mỗi lần ở cùng với Trì Sính thì Ngô Sở Úy đều thấy cảm giác về sự ưu việt của người đàn ông đều bị đánh mất. Không còn chút tự tôn đàn ông nào.
Càng nghĩ càng bực bội, bắt đầu hướng đũng quần Trì Sính hung hăng vỗ vỗ mấy cái.
Sao lại phổng phao thế này hả! Sao lại phổng phao thế này hả! Sao lại phổng phao thế này hả!……….
Trì Sính một tay túm cổ Ngô Sở Úy nhấc lên.
“Tôi thấy cậu không muốn sống nữa hả?.”
Ngoại trừ những lúc Trì Sính “trừng phạt”, Ngô Sở Úy ngày thường không có hành động tự ném mình lên giường thế này, mà hôm nay đứng ở bên giường tập thể dục. Hai tay giơ lên hạ xuống như cử tạ, rồi chống đẩy đến mồ hôi đầm đìa.
Trì Sính dựa vào đầu giường, mắt liếc Ngô Sở Úy, thân thể cường tráng trên mặt của hiện lên vẻ giễu cợt.
“Luyện cánh tay có ích lợi gì? Luyện thắt lưng khỏe khỏe một chút, mỗi lần cưỡi trên người tôi đỡ phải khó coi.”
“Cút!”
Ngô Sở Úy tức giận quay lưng lại với Trì Sính tập luyện.
Đến lúc chui vào chăn, Ngô Sở Úy lại nghĩ tới lời thư ký khen cậu, nhịn không được quay sang Trì Sính hỏi,”Nói thật đi, anh rốt cuộc thấy cái kia của tôi thế nào?”
Trì Sính yên lặng nhìn cậu một lúc,”Hơn mức bình thường.”
Cơ bản thì đối với Trì Sính từ trước đến nay chưa có ai ở mức bình thường.
Nhưng Ngô Sở Úy nghe vô cùng không thoải mái,”Anh không cảm thấy mặt tôi rất góc cạnh hay sao?”
“Lúc đạt cực khoái thì đúng là rất góc cạnh.”
Ngô Sở Úy đập mạnh Trì Sính hai đấm, yên tĩnh một lát, lại nghĩ đến một vấn đề.
“Vậy anh thấy cơ thể tôi thế nào?”
Lần này Trì Sính khen ngợi.
Ngô Sở Úy hào hứng hỏi,”Vậy anh nghĩ chỗ nào trên người tôi nổi bật nhất?”
Nói xong, cố ý ven chăn lên, để cho Trì Sính nhìn thấy hai chân cậu dài thẳng tắp.
Trì Sính cố ý nói,”Mông rất lớn.”
Ngô Sở Úy tức giận cãi lại,”Anh nhìn chằm chằm cái gì thế hả? Anh không nhìn thấy hai chân tôi rất dài hay sao?”
Trì Sính nói,”Lúc dang rộng ra thì rất dài, háng càng dạng lớn càng thấy dài.”
Thật sâu bên trong lòng Ngô Sở Úy cảm giác cậu và Trì Sính không có tiếng nói chung, tức giận đem hết chăn quấn vào người, để cho mông trần truồng Trì Sính như vậy mà hong khô.
Trì Sính giật giật tóc của Ngô Sở Úy, đem người cậu kéo qua một bên.
“Đừng động vào tóc của tôi!.” Ngô Sở Úy cảnh cáo,”Giật hỏng rồi anh có bồi thường được không hả? Đen như thế lại bóng như vậy..!!!”
“Lại có thể đen hơn lông của cậu hả?” Trì Sính đùa ngược lại,”Tôi giật cậu vậy cậu đều không nói gì, giật tóc cậu, cậu lại không vui?”
Ngô Sở Úy xoay người lại, cũng dùng sức giật tóc Trì Sính, hai người vật lộn trêu đùa.
Náo loạn một trận, Ngô Sở Úy mệt mỏi, mắt nhìn trần nhà, trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, không phục.
“Tổng giám đốc Ngô, anh chính là cấp trên lý tưởng của tôi, bạch mã hoàng tử trong mộng của tôi, là nam thần hoàn hảo không ai sánh bằng.”
Ngô Sở Úy nhếch môi lên nhưng không thể phát hiện ra cậu đang cười, dùng củi trỏ huých huých Trì Sính.
“Này, tôi là cái gì của anh?”
Trì Sính dừng một chút, nói, “Cậu là bỏng ngô của tôi.”
“Bỏng ngô, tại sao lại là bỏng ngô?” (or bỏng gạo)
“Bởi vì như vậy tôi có thể ăn cậu.”
“……..!!!!!”
Lăn qua lăn lại một trận, Ngô Sở Úy mới trầm trầm đi vào giấc ngủ.
Không biết có phải bị Ngô Sở Úy hỏi hơi nhiều hay không, Trì Sính nhịn không được nhìn cậu vài lần. Dĩ nhiên là nhìn rất lâu nhìn say đắm hơn nửa tiếng, nếu như lúc này Ngô Sở Úy mở mắt ra là có thể thấy ánh mắt anh lúc này hoàn toàn khác khi trước.
Mang theo say đắm sâu sắc, mạnh mẽ lại ôn nhu, ánh mắt mãnh liệt tình cảm, yêu thương không tả được.
Tay của Trì Sính nhè nhẹ nhẹ vỗ về gò má của Ngô Sở Úy, cái trán trơn bóng, mũi cao anh tuấn, đôi môi mỏng hồng hào, chiếc cằm cứng rắn……. Nhớ khi tức giận cậu trừng mắt lên, vui vẻ thì hơi nhếch khóe miệng lên, động tình thèm muốn thì nheo lông mày lại, khoái cảm cao trào thì khuôn mặt giống như rên rỉ kích động kêu khóc……
Nhìn xuống chút nữa, thắt lưng mềm mại mới vừa rồi còn bị Trì Sính chê, hiện tại thành bảo bối bé nhỏ. Vuốt ve xoa nắn trên eo, cảm giác mềm mại mịn màng lại vô cùng săn chắc, rất kích thích, tưởng tượng lúc nó uốn éo dáng điệu dâm đãng ra sao.
Còn nữa, hai cặp chân dài kia, mỗi khi quấn lấy mông của Trì Sính, đều muốn làm cho anh dốc toàn bộ sức lực ra mà nỗ lực đâm rút kích động.
Cuối cùng, cúi đầu hít vài hơi trên tóc của Ngô Sở Úy.
Cảm thụ chiếc mũi mình như muốn nở ra, hít hà hồi lâu.
Kết quả, ngay thời khắc nhắm mắt lại say mê hưởng thụ Trì Sính đột nhiên ngửi được một mùi khác thường. (Sắp có đứa chết.. mũi ba ba thính như cờ hó)
Mùi sơn móng tay.
Trì Sính dù sao cũng ra vào nơi thác loạn nhiều năm như vậy, đối với trên người phụ nữ không phải hiểu rõ, mà là rất rõ, cực kỳ rõ. Hơn nữa anh đối với Ngô Sở Úy không phải hiểu rõ mà là quen thuộc nhiều hơn, chỉ cần một chút mùi vị khác thường đều có thể nhận ra ngay.
Ngô Sở Úy đang ngủ say, đột nhiên không biết đau đớn ở đâu đánh tới mà gắng gượng ép mình tỉnh dậy.
Trì Sính một tay túm lấy tay cậu.
Ngô Sở Úy khó chịu hỏi,”Anh muốn làm gì?”
“Cho cậu luyện thắt lưng một chút.”
“Tôi không muốn luyện, tôi buồn ngủ……. đừng…….aaa”
Lúc đầu, Ngô Sở Úy mắt buồn ngủ vẫn còn mơ mơ hồ hồ, sau dần dần tinh thần tìm về được, cuối cùng hoàn toàn kích động, cưỡi trên người của Trì Sính, ra sức uốn éo đong đưa thắt lưng, dâm đãng lẳng lơ đầy phiến tình.
Pín lừa của Trì Sính cứ vậy mà đâm vào rút ra trong vách ruột của Ngô Sở Úy.
“Di chuyển nhanh lên một chút!.”
Ngô Sở Úy ngửa cổ rên rỉ.
“A a……. Không nhanh được…….”
Người đẩy lên kẻ ngồi xuống, sâu lại thêm sâu, kích thích liên tiếp kích thích. Kèm theo tiếng gầm nhẹ đầy ma lực của Trì Sính.
“Nhanh hơn chút nữa đi.”
“Không được…… muốn bắn……. Aaaaaaa…….”
………..
Hôm sau, Cương Tử tìm được Trì Sính, cùng anh nói chuyện Trương Bảo Quý.
“Trước đây Ngô Sở Úy ở công ty nhà nước làm việc, một mực làm thuộc hạ của ông ta mà làm việc. Nhưng mà lần này ông ta đến tìm Ngô Sở Úy, cũng không nhận ra được Ngô Sở Úy.”
Trì Sính buồn bực,”Không nhận ra được? Làm việc cho ông ta ba năm, cho dù đổi tên, cũng không đến mức không nhận ra chứ hả.?”
Cương Tử giải thích,”Bởi vì trước đây cậu ấy rất khác bây giờ, khác rất nhiều.”
“Cậu ấy phẫu thuật thẩm mỹ?” Trì Sính hỏi.
Cương Tử nở nụ cười không phúc hậu,”Không phải phẫu thuật thẩm mỹ, mà là trước đây cậu ấy quá béo.”
Nói xong, lấy ra một bức ảnh Ngô Sở Úy thời còn “hào hoa phong nhã” cũng chính là thời trước khi Ngô Sở Úy giảm béo, Nhạc Duyệt lần đầu tiên nói lời chia tay với cậu, thời gian đó, thể trọng của cậu có lúc đạt đến mức một trăm bảy tám cân. Một thân béo mập phúng phính, gương mặt béo đến mức biến dạng, ngay cả đôi mắt to tròn của cậu cũng ti hí nheo nheo lại.
Nếu như không phải Cương Tử trước đó nói, Trì Sính suýt nữa không nhận ra được.
Dùng bốn chữ để hình dung thái độ của Trì Sính đối với Ngô lão trư, đó chính là “Không thể nào yêu.”
Sau đó Coca, khoai tây chiên, các loại dầu mỡ động vật thực vật đều không động đến, kiên quyết tiêu diệt tất cả đồ ăn có khả năng làm tăng cân.
Nhưng mà, Trì Sính nhìn lại nở nụ cười.
Thật muốn đem hai gò má béo ục của cậu nhéo nhéo.
“Trương Bảo Quý hồi đó rất hay ức hiếp cậu ấy.” Cương Tử nói.
Trì Sính nụ cười trên mặt nhạt dần, đồng tử co lại xám đen.