Lúc này, trên ngọn núi cách đó hơn mười dặm, nhóm người phía Tần Hùng cưỡi chiến mã căng thẳng dõi theo bên này.
Mặc dù cách rất xa nhưng họ vẫn có thể nghe thấy tiếng ầm ầm vang lên, thậm chí mặt đất còn hơi rung chuyển, mùi máu tanh phảng phất trong không gian khiến những người chinh chiến sa trường lâu năm như họ cũng đều biến sắc.
“Tướng quân, chúng ta…”
“Chờ đã”, không đợi người đó nói xong, Tần Hùng đã trầm giọng bảo: “Đó không phải chuyện chúng ta có thể tham gia”.
“Huyết Linh Chú”, trong ngôi làng nhỏ đổ nát, kẻ mặc huyết bào sử dụng bí pháp, phong ấn Tử Huyên đang không ngừng tấn công hắn.
Hắn nhìn ra được dù hình nộm này chỉ có sức mạnh của cảnh giới Chân Dương, nhưng đòn tấn công rất dữ dội, nhất là khi hắn chỉ còn lại nửa cái mạng thì dù đòn tấn công yếu đến mấy cũng đủ khiến hắn bị thương.
Phập!
Đúng lúc này, Diệp Thành từ phía sau sát phạt tới, một kiếm đâm xuyên ngực hắn.
A!
Kẻ mặc huyết bào gầm lên, vung sát kiếm tới, chém rụng một tay Diệp Thành.
Giết!
Giết!
Hai người một người lảo đảo, một kẻ loạng choạng, một người như ma vương, một kẻ như ác quỷ, một người huyết khí cuồn cuộn, một kẻ ma khí sục sôi, kẻ nào cũng hăng máu, đều cầm sát kiếm, cả hai đều thế suy sức yếu.
Phụt!
Phụt!
Trận đại chiến tiếp theo thảm không nỡ nhìn, cả hai đều điên cuồng, ngươi chém ta một kiếm, ta chém ngươi một kiếm, vô cùng khốc liệt.
Kẻ mặc huyết bào bị đánh tới phát điên, Diệp Thành giống như Tiểu Cường đánh mãi không chết, sự kiên trì của hắn vượt xa dự liệu của kẻ mặc huyết bào.
Chẳng biết từ lúc nào, ngôi làng nhỏ bị tàn phá đã yên tĩnh trở lại.
Diệp Thành ngã xuống, chân khí đã cạn kiệt, đến sức để đứng lên cũng không có.
Hắn bị thương rất nặng, thương tích đầy mình, đập vào mắt chỉ có máu, một cánh tay đã bị chém rụng, xương sườn cũng bị đánh gãy, thậm chí xương sống còn lộ ra ngoài, còn dữ dội hơn bị Bạo Cốt Đan phản phệ khi giao chiến ở ngoại môn.
“Giết, giết, giết”, ở bên kia, kẻ mặc huyết bào đầu tóc bù xù lao tới giống như một con quỷ, đôi mắt hung dữ, vẻ mặt dữ tợn, trong tay vẫn cầm thanh sát kiếm nhuốm máu.
Hắn ta cũng không khá hơn là bao, trên người vô số vết thương, cánh tay cũng bị chém đứt một bên, linh lực trong vùng đan điền đã hao kiệt, ngay cả binh khí bảo vệ cơ thể cũng không có.
Lúc này có lẽ một người phàm đá hắn, cũng chưa chắc hắn đã đứng dậy được.
Bên này, Diệp Thành thấy kẻ mặc huyết bào bước tới thì chật vật nhích người, nhưng cuối cùng cũng không đứng lên nổi, hắn không còn chút sức nào để di chuyển nữa, chỉ có máu tươi không ngừng trào ra khỏi miệng.
“Sư phụ, có thể đồ nhi phải khiến người thất vọng rồi”, hắn nở nụ cười mệt mỏi, đánh với tu sĩ ở cảnh giới Linh Hư, cuối cùng hắn cũng phải chịu bại trận.
Nhưng khi hắn mơ màng, mặt đất bắt đầu khẽ rung lên, nếu im lặng lắng nghe thì thấy là tiếng vó ngựa tiếp xúc với mặt đất.
“Thượng tiên đừng sợ, có Tần Hùng đây”, Diệp Thành nghe thấy Tần Hùng đang thúc ngựa lao nhanh đến từ nơi xa, ông ta mặc chiến giáp, trong tay cầm thanh đao Thanh Long Trảm Tướng, đúng là hổ tướng quét sạch ngàn quân.
Phóng tên!
Tướng sĩ nước Triệu cưỡi ngựa lao nhanh tới, ai cũng giương căng cây cung, nhắm thẳng vào kẻ mặc huyết bào. . Truyện Quan Trường
Vút! Vút! Vút!
Ngay sau đó, một loạt mũi tên bay tới với số lượng rất lớn giống như một trận mưa tên, bay về phía kẻ mặc huyết bào.
Thấy thế kẻ mặc huyết bào kinh hãi, con ngươi lồi ra, đồng tử đột nhiên co lại, mặc dù tên là do người phàm bắn, uy lực không đáng kể.
Nhưng trạng thái của hắn lúc này không khác người phàm là mấy, chân nguyên cạn kiệt, linh lực bảo vệ cơ thể cũng không còn, sức để đi lại cũng chẳng có, đòn tấn công lúc này dù có yếu hơn nữa cũng có thể lấy mạng hắn.
“Không… không… không”, hắn ta lảo đảo lùi lại, cảm thấy toàn thân lạnh toát như thể nửa người đã bị kéo xuống địa ngục.
Phụt! Phụt! Phụt!
Cơn mưa mũi tên vô tình dìm chết hắn, hết mũi tên này đến mũi tên khác cứ thế xuyên qua thân thể hắn, cả người hắn như bia đỡ, cắm đầy mũi tên dài.
Giết!
Tần Hùng sát phạt lao tới với tốc độ nhanh nhất, hắn vung cây đao Thanh Long Trảm Tướng lên.
Chiến mã phi nước đại, đầu của kẻ mặc huyết bào bị chém lìa ngay tại chỗ.
Loáng thoáng có thể thấy được đôi mắt phẫn nộ, hoảng sợ và uất ức trên khuôn mặt của kẻ mặc huyết bào kia.
Hắn đường đường là cao thủ cảnh giới Linh Hư, không ngờ lại bị một kẻ phàm nhân chém bay đầu. Trong giới tu sĩ, dù tu vi của hắn không phải mạnh nhất nhưng cách chết của hắn lại là vô nghĩa nhất.
Làm tốt lắm!
Thấy kẻ mặc huyết bào ngã xuống, Diệp Thành không khỏi rít lên một tiếng khoan khoái, đôi mắt mơ màng cũng dần nhắm lại.
Trong trận chiến này, chiến tích của hắn đủ để hắn tự hào.
Người hắn gặp là cao thủ cảnh giới Linh Hư, mặc dù hắn có sức mạnh của ma đạo, có roi sắt chuyên đánh vào linh hồn người khác một cách bất ngờ, có sự giúp đỡ của Tử Huyên, nhưng chiến tích lần này có lẽ là xưa nay chưa từng có.
“Thượng tiên”, nhóm Tần Hùng đồng loạt vây quanh.
“Vẫn còn hơi thở, mau lên”, Tần Hùng vội vàng tiến lên cõng Diệp Thành trên lưng, đi với tốc độ nhanh nhất về Hoàng cung nước Triệu.
…
Trong màn đêm đen, giữa những ngọn núi trập trùng của nước Triệu, trên đỉnh một ngọn núi lớn cao vút trên mây, có lão già mặc áo bào tím ngồi xếp bằng chậm rãi mở mắt nhìn về một phía.
“Sao tối nay lại muộn như vậy, lẽ ra nên về từ lâu rồi chứ?”, lão già mặc áo bào tím khẽ cau mày.
“Lão già, thả ta ra”, một giọng nói lạnh lùng vọng ra từ lò luyện đan bên cạnh lão: “Gia gia ta sẽ không tha cho ngươi”.
“Thần đi ngay”, Tần Hùng vội vàng đi ra, đi tới cửa điện còn không quên cung kính cúi chào thiếu nữ khoảng mười hai mười ba tuổi đang đi vào: “Công chúa”.
“Tần bá bá”, thiếu nữ ấy khá nghịch ngợm, cười hì hì để lộ hai chiếc răng khểnh trắng tinh và hai má lúm đồng tiền nho nhỏ đáng yêu.
Thiếu nữ này là thân nữ của Triệu Dục, Thượng Dương công chúa của nước Triệu: Tịch Nhan.
“Sao muộn thế này rồi công chúa còn vào cung?”, Tần Hùng cười ôn hoà.
“Nghe nói lại có tiên nhân đến nên ta tới xem, he he”, Tịch Nhan cười vui vẻ, không đợi Tần Hùng nói đã chạy vào.
Nhưng ngay sau đó cô bé đã bị Triệu Dục đi tới kéo ra ngoài.