Vẻ mặt cô đầy gian xảo.
“Không, ngủ rất ngon”
“Hay là tối nay em ngủ khách sạn, trả chỗ cho anh nhé?
Anh rể đừng lo, bây giờ an ninh của Đông Hải rất tốt, rất an toàn” Cô dè dặt hỏi.
“Không cần”
Giang Ninh liếc nhìn Tô Vân một cái, làm sao ngón trò vặt của con bé này có thể thoát khỏi mắt anh được.
Anh lại hơi bất ngờ, con bé này không điềm đạm ngoan ngoãn giống trước đây nhìn thấy, tính tình hơi lanh lợi, còn có chút ngang bướng.
Hôm qua chắc chắn cô cũng dùng biểu cảm này khiến Lâm Vũ Chân không yên tâm để cô ra ngoài ở.
Thấy Giang Ninh không muốn nói chuyện lắm, Tô Vân liếm môi, im lặng ngồi đó.
Xe chạy một tiếng hơn mới đến tỉnh thành.
Anh Cẩu liếc nhìn gương chiếu hậu: “Đại ca, chúng ta đi đâu trước?”
Tô Vân cũng quay đầu nhìn Giang Ninh, hôm nay do.
Giang Ninh sắp xếp, hán nói muốn đến trường đại học.
nào trước thì đến đó xem trước.
“Đến thăm một vài người bạn của tôi.”
Giang Ninh nói, “Dù sao, họ cũng trả tiền cho việc xây dựng của Đông Hải”
Anh Cẩu vừa nghe liền hiểu, đánh vô lăng một cái, xe liền quay đầu.
Lần này bọn Chương Trình tổn thất quá lớn.
Năm chục triệu cũng không tính là gì, quan trọng là mấy thuộc hạ tinh nhuệ đều bị gãy xương, đặc biệt là người tên Lâm Võ, tay chân vừa hồi phục lại bị đánh gãy lần nữa!
Khoan đừng nói tiền thuốc thang tốn bao nhiêu, muốn hồi phục lại ít nhất cũng phải hai ba tháng.
Chương Trình vừa tức vừa phiền muộn, còn có chút sợ hãi, Giang Ninh đáng sợ quá rồi!
Còn một đám hổ báo dưới trướng hắn, càng đáng sợ đến cực điểm!
Cả đời này hắn đều không muốn vào Đông Hải một bước, đó là một cái xoáy nước, ai vào rồi đều phải chết.
Cảnh tượng có chút kỳ lạ, mười mấy người đồng thời nằm trên ghế nằm, tay chân bó thạch cao, trông như khoa chỉnh hình của bệnh viện.
“Đại ca, món nợ này không thể bỏ qua như vậy được”
Cổ của Lâm Võ không thể động đậy, nghiến răng nói, “Chuyện này mà truyền ra ngoài, chúng ta nào còn mặt mũi lăn lộn ở tỉnh thành nữa?”