“Cô Ôn, vậy cô từ từ uống. Tôi có việc bận phải làm, tiểu thiếu gia nói buổi tối muốn ăn sủi cảo, tôi phải làm cho cậu ấy.”
“Sủi cảo sao?”
Ôn Hủ Hủ theo bản năng liền hỏi một câu.
Về Hoắc Dận, cô đối với cậu bé vẫn còn cảm giác áy náy. Tuy rằng hiện tại mẹ con đã nhận nhau. Nhưng cô rất lo lắng về cậu, nên mọi thứ về cậu cô luôn cố gắng chú ý nhiều hơ.
Dì Vương gật đầu: “Đúng, trước kia tôi cũng không biết tiểu thiếu gia thích ăn món này. Nên trước khi đến không có học, không biết lát nữa làm ra, tiểu thiếu gia có thích không?”
“A? Vậy…… Hay là tôi vào làm cùng dì? Tôi biết làm cái này.”
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên sáng lên, cô nhìn người giúp việc đầy khao khát. Hy vọng dì ta có thể cho cô một cơ hội, để cô làm gì đó cho bọn nhỏ.
Cô thực sự biết cách làm sủi cảo, Mặc Bảo và Nhược Nhược đều thích ăn. Thậm chí cô còn làm chúng cách đây không lâu.
Dì Vương cũng rất vui vẻ: “Thật sao? Vậy thì tốt quá, nhưng tay cô không tiện lắm……”
“Không có việc gì, dì có thể nhào bột, tôi gói là xong.”
Ôn Hủ Hủ vội vàng tỏ vẻ không sao. Dì Vương nghe được, lúc này mới yên tâm dẫn theo cô cùng đi vào phòng bếp.
Cả buổi chiều Ôn Hủ Hủ đều ở trong phòng bếp cùng với dì Vương.
“Cuối cùng cũng ổn rồi. Cô không sao chứ? Cô Ôn.”
“Không sao đâu.”
Ôn Hủ Hủ vội vàng xua tay tỏ ý không có việc gì, sau đó đi rửa tay.
Dì Vương vui vẻ, cầm những cái sủi cảo mới làm này, mở miệng nói: “Tôi phải nhanh chóng gọi điện thoại cho ông chủ. Bảo ngài về sớm một chút, để ngài ấy nếm thử sủi cảo chúng ta tự làm.”
Vừa nói xong, bàn tay Ôn Hủ Hủ đang rửa cứng đờ.
Hoắc Tư Tước?
Hắn sắp về sao?