“Cố Thành Trung, lời này của cậu là có ý gì? Lẽ nào cậu tính đi theo Trúc Linh?”
“Tại sao không thể? Lẽ nào đàn bà chết vì đàn ông thì chôn theo được, mà đàn ông tự tử vì đàn bà thì không được sao?”
Quý Thiên Kim trừng mắt một cái.
“Tôi không có ý này!”
Cố Đình Sâm rất gấp gáp, ông biết rằng tình cảm giữa chúng rất sâu sắc, không ai có thể sống tiếp nếu không có người kia, nhưng với tư cách là bố mẹ, ông nhất định sẽ ích kỷ, hy vọng rằng Cố Thành Trung vẫn tiếp tục sống tốt.
Tất nhiên, họ vẫn còn một đứa conl Gia đình của họ khó khăn lắm mới được đoàn tụ, nhưng bây giờ lại tan vỡ.
“Dì, cháu muốn gửi Trúc Linh đến nhà họ Quý, cháu sẽ báo thù cho cô ấy.”
Cố Thành Trung thẳng sống lưng, nói từng chữ một.
Chỉ có trả được thù, anh mới có thể hoàn thành tâm nguyện, có mặt mũi xuống đó tìm cô.
Cho dù Quý Thiên Kim không nói, tự anh cũng sẽ làm vậy.
Chỉ là, anh không phấn chấn nổi.
Điều Quý Thiên Kim muốn nói là Trúc Linh đã không còn, phải điều tra kỹ lưỡng hung thủ, thay vì ngồi đây ôm ấp hoài nỗi đau khổ.
Cô trước một bước cũng không sao, anh sẽ nhanh chóng đuổi kịp thôi.
Cô ấy luôn đi rất chậm, cô ấy mất đi chẳng qua chỉ là đi nhanh hơn một chút thôi, anh nhất định sẽ đuổi kịp.
Quý Thiên Kim nghe vậy, cũng không muốn làm chuyện này đến mức quá tuyệt tình, đáp ứng với anh việc đưa người trở lại.
Cố Thành Trung cũng không biết †ìm đâu ra một nhà sư vân du bốn phương để cầu siêu cho Hứa Trúc Linh, hai mươi bốn ngọn đèn luôn sáng được thắp sáng, giữ cho chúng không bị tắt lửa trong ba ngày ba đêm, liên tục thêm dầu mè vào bên trong.
Cố Thành Trung không muốn mượn tay người khác, chỉ một mình canh giữ trong phòng.