Miêu Nghị trầm mặc, làm ra quyết định:
– Mở ra, vào xem.
– Dạ!
Hai người trông coi lĩnh mệnh, lập tức phá phong ấn dời mộ bia vô danh ra chỗ khác, lúc này một mật đạo xuất hiện.
Miêu Nghị không cho hai người theo vào, chỉ dẫn Phục Thanh và Diêm Tu tiến vào.
Càng đi xuống càng lạnh, xâm nhập vào mộ đạo liền phát hiện mộ thất, phát hiện vách tường chung quanh đã có một dám sương trắng bao phủ, đây không phải băng sương, mà là âm sát khí ngưng tụ mà thành. Mấy người đi qua, dương khí tan rã cho nên sương mù màu trắng xuất hiện.
Quan tài bằng tinh kim chế tạo đã nằm giữa một thất, chung quanh cũng phủ đầy sương trắng.
– Diêm Tu! Diêm Tu…
Miêu Nghị gọi vài tiếng chỉ nghe tiếng âm thanh vọng lại chứ không nghe đáp lại, Miêu Nghị không chần chờ nữa, hắn vung tay xua tan sương mù chung quanh quan tài.
Miêu Nghị cầm bảo kiếm hồng tinh mở nắp quan tài.
Vào lúc hắn muốn mở nắp quan tài, ai ngờ lúc này trong quan tài có âm thanh “Cót kẹtzz” vang lên, dường như bên trong có thứ gì đó bừng tỉnh, lại giống âm thanh móng tay quẹt vào tường bén nhọn chói tai, người nào nghe cũng cảm thấy da đầu run lên.
Miêu Nghị, Phục Thanh và Ưng Vô Địch sững sờ.
Ông! Quan tài mở ra, âm khí nồng đậm trong quan tài bay ra ngoài, ba người cau mày.
Phanh! Lúc này nắp quan tài rơi xuống đất.
Trong âm khí của quan tài có một bóng người cứng rắn tóc tai bù xù đi ra, tóc dài không gió tự bay, nhắm hai mắt mở hai tay ra, trong cổ họng phát ra tiếng kêu dài…
Âm thanh giống như lệ quỷ ngủ say thức tỉnh.
Người này không phải Diêm Tu còn có thể là ai, từ tình cảnh này âm khí trên người Diêm Tu càng um tùm.
Ba người Miêu Nghị nhìn chung quanh, chỉ thấy sương mù màu trắng chung quanh ngưng hóa thành âm khí dạt dào, chúng bắt đầu tụ tập trên tay Diêm Tu, bị thất khêếu của Diêm Tu thu vào, sắc mặt Diêm Tu vô cùng hưởng thụ.
Phục Thanh và Ưng Vô Địch nhìn nhau, sắc mặt biến hóa không ít, ánh mắt vô cùng kinh hãi, chẳng lẽ tên này trốn tới đây tu hành công pháp quỷ tu?
Hai người có thể nói khó tin nổi, bởi vì hai người trước kia không biết Diêm Tu đang làm gì ở đây, lúc này phát hiện bộ dạng Diêm Tu còn quỷ tu hơn cả quỷ tu, cầm âm khí và hấp thu, bề ngoài còn rất hưởng thụ, đây không phải chuyện người thường làm được, làm sao có thể không khiếp sợ?
Rất nhanh, âm khí trong mộ thất biến mất không còn, nhiệt độ cũng tăng cao hơn vài phần.
Diêm Tu mở hai mắt ra, con ngươi thuần trắng làm cho người ta sợ hãi đảo qua ba người, cuối cùng nhìn lên mặt Miêu Nghị.
Nhìn thấy Miêu Nghị, đôi mắt thuần trắng dần dần biến đổi, rất nhanh lại khôi phục ánh mắt người bình thường, âm khí trên người Diêm Tu biến mất vô tung vô ảnh, trên người hắn khôi phục dương khí như người bình thường, không thấy chút âm khí nào trên người hắn, ngay cả móng tay màu đen cũng biến thành màu trắng.
Biến hóa này làm ba người Miêu Nghị trợn mắt há hốc mồm.
Mấy người không có nhìn thấy thạt châu trên cổ Miêu Nghị tỏa ra vài đạo ánh sáng âm u.
Diêm Tu tóc tai bù xù đi tới trước mặt Miêu Nghị, chắp tay hành lễ sau đó giọng nói khàn khàn:
– Đại nhân!
Miêu Nghị dò xét hắn.
– Giọng nói của ngươi…
Diêm Tu cười khổ nói:
– Đổi lại là ai thống khổ gào thét hơn trăm năm mà không biến đổi chứ?
Miêu Nghị thổn thức, con mắt nhìn sang Phục Thanh và Ưng Vô Địch, lại đổi thành phương thức truyền âm.
– Cuối cùng ngươi thành công hay không thành công?
Diêm Tu truyền âm trả lời:
– May mắn, thành công.
Miêu Nghị lập tức ngạc nhiên, hỏi:
– Vậy dương khí của ngươi là…
– Có thể tự do chuyển đổi âm dương.
Diêm Tu nói xong liền bổ sung.