Đúng lúc này Dương Triệu Thanh đột nhiên truyền tin tức, Miêu Nghị nghe xong liền khiếp sợ, hắn đứng phất dậy.
Vân Tri Thu hỏi:
– Xảy ra chuyện gì?
Miêu Nghị quay người ngưng trọng nói:
– Bên Diêm Tu không có động tĩnh.
Tinh môn, một tinh môn đi thông Vô Tương Tinh có một đám thiên binh thiên tướng đứng gác, bọn họ điều tra người qua lại vô cùng nghiêm ngặt.
Lúc này có một đội ngũ Thiên đình bay tới, lĩnh đội chính là Miêu Nghị.
– Người đến làngười phương nào, dừng lại!
Một đội ngũ canh gác tinh môn bay tới ngăn cản, bọn họ đứng chắn trước tinh môn, lĩnh đội lên tiếng.
Miêu Nghị phất tay, đội ngũ sau lưng dừng lại. Thủ tướng dò xét người tới, thấy cũng là đội ngũ Thiên đình liền nói:
– Lộ dẫn.
Miêu Nghị lật tay ném một khối ngọc điệp sang, thủ tướng tiếp xem xét sau đó cười ha ha.
– Còn tưởng là ai, thì ra là Ngưu Hữu Đức Ngưu đại thống lĩnh đại danh đỉnh đỉnh.
Hắn ném ngọc điệp trở về và hỏi:
– Ngưu đại thống lĩnh, ngươi không ở lại thiên nhai, đi ra ngoài làm gì?
Trong lời nói dường như có chút đố kị, xem phẩm cấp hắn cũng là đại thống lĩnh, nhưng đại thống lĩnh địa phương và đại thống lĩnh thiên nhai với nhau, đại thống lĩnh thiên nhai chói mắt hon người trước.
Miêu Nghị nói:
– Dâng dụ làm việc, không biết chư vị thủ ở nơi này có việc gì?
Thủ lĩnh cười nói:
– Xem ra làm ở thiên nhai thật tốt, có thể hai tai không nghe chuyện ngoài cửa, chẳng lẽ Ngưu đại thống lĩnh không nghe chuyện đạo tặc hoành hành sao? Chúng ta phụng mệnh gác tinh môn kiểm tra người lui tới.
Miêu Nghị gật đầu nói:
– Thì ra là thế, ta không quấy rầy công vụ của các vị, Ngưu mỗ đi trước một bước.
Chắp chắp tay muốn rời đi.
Ai ngờ thủ lĩnh lại ngăn cản:
– Chậm đã! Ngưu đại thống lĩnh, không phải Hồ mỗ không nể tình, chỉ là thượng lệnh khó chống, mặc kệ người nào đi qua nơi này đều phải bị soát người kiểm tra, người Thiên đình cũng không ngoại lệ, vạn nhất có người nào đó ăn cây táo, rào cây sung cấu kết đạo tặc chẳng phải chuyện xấu?
Sắc mặt đám người Miêu Nghị biến hóa, còn muốn dò xét bọn họ?
Chuyện đạo tặc là thế nào thì mọi người biết rõ, cái gọi là trảo đạo tặc chỉ là làm dáng. Hiện tại đám người này tích cực dò xét bọn họ, nói rõ đang muốn cho bọn họ chút sắc mặt.
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
– Chúng ta là người thiên nhai, các ngươi có quyền lợi gì dò xét chúng ta?
Hắn không có khả năng để đám người này xét người, bên cạnh đều là người Tinh Túc Hải, vạn nhất trên người có hàng cấm không lộ ra ánh sáng sẽ phiền toái. Lại nói bị người thế lực xét người, chẳng phải quét mặt hệ thống thiên nhai.
Thủ tướng ha ha cười nói:
– Người thiên nhai cũng là người Thiên đình, cũng có thể phối hợp đạo tặc đối nghịch với Thiên đình, nơi này không phải nói qua là qua, Ngưu đại thống lĩnh. Mong ngươi đừng làm khó Hồ mỗ.
Miêu Nghị cười lạnh một tiếng, nói:
– Ta không cho ngươi xét thì sao?
Tên thủ lĩnh dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Miêu Nghị, dù sao người có tên, cây có bóng, Ngưu đại thống lĩnh chính là hãn tướng nổi danh, có thanh danh giết ra vào trong trăm vạn đại quân, nếu nói không sợ chút nào là giả, lúc này hắn không thể làm yếu uy thế người địa phương, lắc đầu trầm giọng nói:
– Ngưu đại thống lĩnh, tốt nhất đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!
– Ngươi dám!
Phục Thanh đứng bên cạnh Miêu Nghị quát lớn, đội ngũ theo sau phòng bị.
– Hắc hắc!
Tên thủ lĩnh vung tay lên.
Ô ô ô…
Một tên thủ hạ phía sau thổi kèn lệnh.
Trong nháy mắt cả ngàn người tập kết, đao thương đều xuất hiện vây kín đám người Miêu Nghị vào giữa.