Mà cảm thụ được cỗ khí tức bàng bạc này, khí sắc ba người đều biến đối. Hắc y nam tử vừa mới mở miệng có chút giật mình nói rằng:
– Này…Điều này sao có thể……Thương thế của ngươi như thế nào khôi phục.
– Hừ! Lúc trước ta xuất hành, tung tích bị các ngươi nắm giữ mới dẫn đến việc ta bị các ngươi ám toán bị thương. Ngay sau đó ta đã sai người điều tra các ngươi.
Mộ Tuyết vừa nói ra lời này, sắc mặt ba người đại biến. Mà Hàn Phong cũng chú ý tới các đệ tử của Băng Tuyết các, cũng có một người sắc mặt hơi đổi.
Xem đến đây khoé miệng Hàn Phong không khỏi nổi lên một cỗ cười nhạt. Nhưng hắn cũng không có bất luận động tác gì, vẫn như trước đứng ở một bên lẳng lặng quan sát.
Lúc này, giữa không trung Mộ Tuyết tiếp tục nói:
– Vì vậy lần này thương thế của ta khôi phục, trừ mấy người tâm phúc ra thì ta cũng chưa có nói cho ai biết. Tự nhiên các ngươi cũng không thể chiếm được bất cứ tin tức gì. Mà lần này Tô Du trưởng lão vừa bế quan, các ngươi liền tới cũng là nằm trong dự liệu của ta.
Ba người nghe thấy Mộ Tuyết nói như vậy, sắc mặt cũng vô cùng âm trầm. Hắc y nam tử dẫn đầu hung hăng cắn môi, lạnh giọng nói”
– Không nghĩ tới vẫn là xem thường ngươi. Lần này chúng ta cũng đã nhận thức. Bất quá Võ Hoàng điện chúng ta cũng sẽ không dừng tay, các ngươi đừng đắc ý quá sớm.
Đấu khí trên người Mộ Tuyết đột nhiên nhất dũng, mấy đạo đấu khi tràn ngập khí tức hàn lãnh. Trong nháy mắt tụ ở trước người, lạnh lùng nói:
– Vậy các ngươi muốn có mạng ly khai nơi này.
– Đúng là đáng chê cười, tuy rằng các ngươi có bốn người là Thiên giai cường giả. Nhưng nếu muốn ngăn cản chúng ta thì quả thực là si mộng. Chúng ta đi.
Hắc y nam tử lộ ra vẻ xem thương, khinh miệt nói.
Mà Mộ Tuyết căn bản không để ý tới hắn, tría lại tay phải vung lên, quát khẽ:
– Biết các ngươi sẽ đến, Băng Tuyết các chúng ta sao lại không có sự chuẩn bị. Chúng đệ tử kết trận theo ta bắt ba người này lại.
– Rốooooooooooooooooooooooooong!
Mộ Tuyết vừa dứt lời, đám đệ tử Băng Tuyết các ở phía bên dưới không ngừng tuôn ra đấu khí.
Ngay sau đó một đạo quang bình tuyết trắng bán kính dài chừng hai kilomet, nhất thời đem mợi người ở đây bao phủ vào bên trong.
Hàn Phong thấy một màn như vậy cũng có chút kinh hãi. Hắn có thể thấy đứng trong quang bình cảm thụ được một luồng năng lượng ba động thập phần cường đại. Cỗ năng lượng này theo Hàn Phong thấy thì so với bất gì một Thiên giai cường giả nào cũng cường đại hơn rất nhiều.
– Quả nhiên là một tông môn có lịch sử ngàn năm. Chỉ có bọn họ mới có thể có đại trận hình phòng ngự cường đại như vậy.
Hàn Phong không khỏi cảm khái thốt lên.
Hắn nhìn lướt qua cũng đã minh bạch. Vừa rồi đệ tử này đứng ở bên ngoài, hiển nhiên chính là để khởi động đại trận phòng ngự.
Đại trận này chắc chắn cần phải tiêu hao rất nhiều lực lượng. Chỉ cần hơn mười gã Nhân giai đệ tử ngoại vi , dựa theo trình tự vị trí đứng nhất định, đồng thời vận khởi đấu khí thì trận pháp được hình thành.
Lúc này Hàn Phong cũng rất bội phục vị tiền bối có thể nghĩ ra được trận pháp tinh diệu như vậy. Mà hôm nay Mộ Tuyết còn đem đại trận phòng ngự này ra để vân khốn ba gã Thiên giai cường giả của Võ Hoàng điện, coi như đây là một loại châm chọc cực đại.
Trong nháy mắt đại trận được hình thành. Mộ Tuyết cùng với hai vị trưởng lão và Bố Lôi Địch cùng vận khởi đấu khí. Bốn đạo thân ảnh nhanh chóng hướng tới ba người công kích.
Ba gã Thiên giai của Võ Hoàng điện hiển nhiên không nghĩ tới sẽ phát sinh tự tình như bây giờ. Chúng rất nhanh quyết định lùi lại để tránh thế công của bốn người.
Chẳng qua khi bọn hắn vừa mới muốn lùi lại thì đã thấy địa phương ở phía sau mình vài trượng dĩ nhiên lại mọc lên một đạo quang bình. Với thực lực của bọn họ hiển nhiên biết được đường lui của mình đã bị triệt để phong kín.
– Ghê tởm! Chúng ta bị nữ nhân này tính toán.
Hắc y nhân lúc trước nói chuyện cũng đã phát hiện được tình huống nhất thời căm giận nói.
Hiển nhiên thế cục lúc này đối với bọn họ vô cùng bất lợi.
Chẳng qua, Mộ Tuyết căn bản không có ý định để cho bọn hắn tiếp tục có cơ hội. Trong nháy mắt bốn người bốn góc, vây ba người của Võ Hoàng điện lại.
– Các ngươi chạy không thoát đâu! Tốt nhất là đầu hàng đi!
Mộ Tuyết lạnh giọng nói.
Chợt bốn đạo khí tức mạnh mẽ trong nháy mắt tập trung lên ba người.
Ba gã hắc bào nam tử thấy việc đã đến nước này thì cũng chỉ có hảo cắn răng vận khỏi đống khí chống lại đợt tấn công của bốn người Mộ Tuyết.
Trong lúc nhất thời, mạn thiên đấu khí bốn phía không ngừng cuồng bạo năng lượng trút xuống.
Hàn Phong đứng ở phía dười, lẳng lặng quan sát mấy người chiến đấu. Với thực lực của hắn bây giờ, miễn cưỡng có thể đuổi kịp động tác của mấy vị Thiên giai cường giả này. Nhưng nếu như đối đàu thì cũng chỉ là đi rước khổ vào thân thôi.
Bất quá, ngoại trừ Hàn Phong ra thì đông đảo đệ tử Băng Tuyết các đang đứng ở đây, với việc trong không trung không ngừng xuất hiện những đoàn ánh sắc màu sắc rực rõ thì căn bản bọn họ hoàn toàn không thấy rõ lắm. Nói đơn giản chỉ có thể biết được bọn họ đang chiến đấu vô cùng ác liệt.
Song phương người tới ta đi, mặc dù trong mắt mọi người bất quá chỉ là trong chốc lát nhưng thực ra song phương đã giao thủ không dưới mười chiêu.
Mà Hàn Phong thấy rất rõ rằng ba gã hắc bào nam tử của Võ Hoàng điện dưới sự liên thủ của bốn người Mộ Tuyết cũng chỉ có thể duy trì được một hồi công phu. Lúc này đã có chút không chịu nổi.
Quả nhiên qua một đoạn thời gian trôi qua, Bố Lôi Địch xem đúng thời cơ, bắt được kẽ hở trên người đối phương. Đấu khí không ngừng tuôn ra.
Ngay sau đó thân hình bạo xạ nhảy lên, tiếp theo đó đã xuất hiện ở bên cạnh một gã hắc y nhân, đồng thời tay trái nắm lại, đấu khí lăng liệt không gì so sánh được trong nháy mắt tụ lại trong một quyền này. Bố Lôi Địch quát nhẹ một tiếng, một quyền bao hàm một lực lượng vô cùng lớn bỗng nhiên quất vào bên hông tên hắc bào nam tử.
– Toái nha đoạn.
Phanh!
Đây là lần đầu tiên Hàn Phong thấy Bố Lôi Địch thi triển ra thực lực Thiên giai cường giả. Trước đây tuy rằng hai người vẫn luận bàn bình thường nhưng thông thường Bố Lôi Địch cũng đều đem đấu khí đặt tương đồng với Hàn Phong. Cho nên đến tận bây giờ Hàn Phong vẫn chưa chân chính nhìn qua Bố Lôi Địch toàn lực xuất thủ.
Mà Bố Lôi địch không hổ là Thiên giai tam phẩm cường giả. Một chiêu nhìn như vũ kỹ phổ thông nhưng nhất thời đem tên hắc bào nam tử kia đánh cho liên tục thổ huyết, thân hình lập tức bắn rơi trên mặt đất. ‘Rầm’ một tiếng, một cái hố sâu được tạo ra, khắp trời bụi mù. Mà ở trung tâm cái hố đó là hắc y nam tử vừa rồi.
Mắt thấy mới chiến đấu mà đã mất đi một người. Hai gã hắc bào nam tử còn lại của Võ Hoàng điện cảm thấy áp lực đại tăng. Không đến một hồi, trước sau liền bị Mộ Tuyết cùng hai vị trưởng lão đánh cho trọng thương rơi trên mặt đất.
Một hồi nguyên tưởng rằng Thiên giai chi chiến hẳn là kinh tâm động phách, không nghĩ tới cuối cùng cục diện hoàn toàn nghiêng về một phía. Điều này không khỏi khiến cho Hàn Phong cảm thấy thất vọng.
– Ba người này dù sao thì cũng là Thiên giai cường giả, vì sao lại không thể chịu được một kích như thế chứ?
Hàn Phong có chút kỳ quái nghĩ lại. Vừa rồi thực lực ba người thể hiện ra bên ngoài, tin tưởng rằng không cần tới Bố Lôi Địch, chỉ cần ba người Mộ Tuyết thôi là cũng đủ để đối phó với bọn họ. Chả trách lúc trước khi mà Tô Du trưởng lão còn chưa có bế quan, bọn chúng không có dám khiêu khích.
Thân hình Mộ Tuyết đứng trước mặt ba người, lạnh lùng nhìn bộ dạng chật vật bất khan, lạnh giọng quát:
– Hiện tại các ngươi đã không thể nào trốn thoát. Nói cho ta biết, vì sao các ngươi lại muốn cùng Băng Tuyết các chúng ta trở thành địch nhân?
– Hắc! Không nghĩ ra đường đường là Băng Tuyết các Mộ Tuyết Các chủ lại hỏi một vẫn đề ngu xuẩn đến như vậy.
Vừa nói vừa thổ huyết, tên hắc y nhân dẫn đầu sắc mặt lạnh lùng nhìn Mộ Tuyết, cười nhạt không ngớt.
Nghe vậy, Mộ Tuyết không khỏi nhướng mày, tay trái vung lên, nhất thời một đạo đấu khí bắn vào trong thân thể hắc bào nam tử. Thân thể người đó khẽ run lên, lập tức kêu lên đau đớn. Trong nháy mắt hắc bào nam tử tàn đầy mồ hôi lạnh, trên mặt vặn vạo thông khổ không thôi.
– Tê…Mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, ta cũng sẽ không nói cho ngươi biết bất cứ chuyện gì. Chuyện lần này là do ta tính toán sai, không nghĩ tơi lại thất bại ở chỗ này. Thế nhưng ta tin tưởng sau này sẽ có người thay ta báo thù. Ha ha!
Hắc bào nam tử đột nhiên ngửa mặt lên trời cuống tiếu nói.
Bố Lôi Địch đứng một bên nhìn thấy dáng dấp hắc bào nam tử, nhãn thần ngưng lại, lập tức sắc mặt đại biến, không khỏi gấp gọng quát lên:
– Mau lùi lại, ba tên gia hoả này muốn tự bạo.
Được Bố Lôi Địch nhắc nhở, ba người Mộ Tuyết cũng vô cùng kinh hãi, thân hình đồng thời thối lui. Mà Mộ Tuyết đồng thời cũng hướng về đám đệ tử bên ngoài quát lên:
– Đem trận hình thu nhỏ lại, nhanh.
Các đệ tử nghe thấy mệnh lệnh của Các chủ. Động tác cũng vô cùng thành thạo. Hầu như Mộ Tuyết vừa dứt lời, đại trận có bán kính hai kilomet trong nháy mắt thu nhỏ lại còn chưa đến một phần trăm. Chẳng qua khó khăn lắm mới có để bao phủ được cả Băng Tuyết các ở trong đó.
Home » Story » ngạo thị thiên địa » Chương 208: Thiên giai đối chiến