“Đây không phải đang giở trò à? Quy tắc trò chơi cứ thế mà thay đổi à?” Liêu Hành khó hiểu nói.
Mọi người đều trầm mặc.
Không có ai ngốc cả, trong lòng mọi người đều rõ, một khi có chức nghiệp giả cường đại chiến thắng, cộng thêm trò chơi giúp chức nghiệp giả này mạnh lên, Diệp Phi Ly thậm chí sẽ bị đối phương đánh bại.
Dù sao thời gian trưởng thành của hắn ta cũng còn quá ngắn.
Đối mặt với sức chiến đấu đẳng cấp cao nhất thế giới này, giờ Diệp Phi Ly chưa cách nào đối địch lại được.
Khi người thắng trở về thế giới hiện thực, Chú Hề Tử Thần sẽ không cách nào tạo ra uy hiếp được với Quán quân, như vậy, trò chơi Người Bất Tử thắng rồi.
Vố số chức nghiệp giả sẽ giẫm lên Chú Hề Tử Thần, tranh nhau chen lấn tham gia trò chơi Người Bất Tử.
Cố Thanh Sơn trầm tư một chút, nói với Diệp Phi Ly: “Lần tiến hóa tiếp theo của cậu còn cách khoảng bao lâu?”
Diệp Phi Ly ngẫm nghĩ, nói: “Giết xong tên Quỷ giết người ôn dịch kia, lại thêm Âu Dương Phi Vũ, tôi đoán phải giết thêm được một sinh vật ngang cấp với Quỷ giết người ôn dịch thì mới có thể tiến hóa.”
“Giờ chúng ta xuất phát, đi giết vài Quỷ giết người cường đại để cậu lập tức tiến hóa.” Cố Thanh Sơn quyết định.
“Nữ Thần Công Chính, chọn ra vài Quỷ giết người mạnh nhất đi.”
[Đang chọn.] Nữ Thần Công Chính trả lời.Vài giây sau, trên màn sáng xuất hiện hình ảnh tư liệu của hai Quỷ giết người.
“Rất tốt, giờ chúng ta đi giết con này.” Cố Thanh Sơn chỉ vào một núi thịt dựng nên từ thi thể, nói.
Trên núi thây, rất nhiều con quỷ ăn thịt người màu đen đang vùi đầu ăn uống, một con Quỷ giết người mập mạp đứng trên đỉnh núi thây, nhìn về phía xa, hưng phấn gào thét.
Trước núi thây, một thành phố dần hiện ra hình dáng.
“Giờ tôi đi đây.” Diệp Phi Ly nói.
“Tôi đi chung với cậu.” Cố Thanh Sơn nói.
“Anh cũng đi à?”
“Ừm, hai người hiệu suất cao hơn. Chúng ta phải tranh giành thời gian với trò chơi kia.”
“Giành thời gian?”
“Đúng vậy, lần này người tham gia trò chơi Người Bất Tử hầu như đều là chức nghiệp giả, tốc độ giết người của họ rất nhanh.”
…
Một chiến hạm vũ trụ cỡ nhỏ xé tầng mây, bay về phía một thành phố.
[Mời ngài Cố Thanh Sơn và Diệp Phi Ly tiên sinh chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu, mục tiêu đã sắp tới rồi.] Nữ Thần Công Chính nói.Diệp Phi Ly đứng dậy, nói: “Chúng ta làm gì đây?”
“Cậu đối phó với con Quỷ giết người kia, tôi đi xử lý cái đám quỷ ăn thịt người màu đen, sau đó chúng ta tụ họp lại.” Cố Thanh Sơn nói.
“Thế này kể ra đúng là hơi giống chơi game.” Diệp Phi Ly nói.
“Có thể coi là trò chơi, là trò chơi sinh tử của Trái Đất này.” Cố Thanh Sơn nói.
“Số lượng quỷ ăn thịt người không ít đâu, anh đừng để chúng cắn, nếu không tôi không thể làm gì khác ngoài giết anh đâu.” Diệp Phi Ly nói.
“Cậu là Quỷ giết người, có lẽ không sợ bị chúng cắn đâu nhỉ?” Cố Thanh Sơn hỏi ngược lại.
“Một hai phát thì không sao, còn hơn nữa thì…”
Diệp Phi Ly bất chợt làm ra một động tác tay, chiến giáp cơ động tự động nâng lên từ dưới chân hắn ta, từng mảnh từng mảnh dán lên người hắn ta rồi nhanh chóng mặc xong. Chú Hề Tử Thần lại xuất hiện.
Một âm thanh quái dị từ sau mặt nạ thằng hề truyền tới: “Bọn chúng muốn cắn tôi cũng chẳng cắn được, nhưng anh thì đừng thể bị cắn trúng đấy.”
Lúc này cửa khoang đã mở ra, tốc độ phi hành của chiến hạm dần chậm lại.
“Không ngờ lại có người lo lắng mình biến thành quỷ…” Cố Thanh Sơn vừa lẩm bẩm vừa bước từng bước đến cửa.
Bỗng nhiên có một bộ chiến giáp cổ đại màu vàng nhạt xuất hiện từ trong hư không ở ngay sau lưng hắn.
Bộ chiến giáp Du Kích tướng quân này bao gồm mặt nạ, giáp ngực, giáp vai, bao cổ tay, bao tay, dây lưng, bao đầu gối, giày chiến… Mỗi một bộ phận trông đều cực kỳ đơn giản, không có trang trí dư thừa gì, nhưng toàn thân lại được khắc những văn tự thâm ảo, lộ ra vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời.
Tuy cả bộ chiến giáp đều màu vàng kim nhưng lại không hề có vẻ khoa trương mà lại lộ ra sự tang thương và uy nghiêm nhè nhẹ.