“Là một tiểu tử? Ái chà, dáng vẻ tiểu tử này còn xinh đẹp hơn nữ nhân…”
“Nhìn cách ăn mặc này, da thịt non mịn, là vị công tử nào của Võ Định phủ đây?”
“Giống tiểu tướng công của Nam Phong quán.”
“Tướng công? Ngươi từng đi Nam Phong quán? Chẹp chẹp…”
“Thánh thượng của chúng ta, còn có Tướng quân đều có loại khẩu vị này đấy, sao ta lại không được đi chứ? Đây gọi là phong nhã người thì biết cái mẹ… Ấy? Ngươi nói xem… người này có phải là người mà Tướng quân tìm không?”
“Còn xinh đẹp hơn nữ nhân, thích mặc y phục đỏ… tám-chín phần mười rồi!”
Tóc tai Thẩm Ngọc bù xù, y phục cả người dính bùn, trêи mặt cũng bẩn không chịu được, nhưng không che được gương mặt xinh đẹp trắng trẻo. Thẩm Ngọc bị mấy tên nam nhân thô bỉ chỉ chỉ trỏ trỏ bình luận, cảnh giác trợn mắt nhìn bọn họ.
“Mang về cho Tướng quân nhìn một chút chẳng phải sẽ biết sao! Ngươi, đi cùng ta.”
Có người chỉ vào Thẩm Ngọc hạ lệnh.
“Các ngươi làm gì?!” Thẩm Ngọc nhặt một hòn đá lên, hung ác quát lớn, “Dựa vào cái gì mà ta phải đi cùng các ngươi?”
“Hừ, tiểu mỹ nhân này, tính khí còn rất nóng này, bảo ngươi đi cùng chúng ta một chuyến, cũng không phải cần mạng của ngươi.” Đại hán nói.
“Ta không rảnh!”
Đột nhiên Thẩm Ngọc cất bước chạy về phía ngựa, còn chưa chạy được ba bước đã bị tóm trở lại rồi.
“Ai quan tâm ngươi có rảnh hay không… mang theo ngựa của y!”
Mấy tên nam tử thô lỗ ép buộc, lôi lôi kéo kéo, ngựa của bọn họ đều khiêng một túi đầy các túi nước, trong chốc lát đã đến doanh trại, ước chừng có mấy chục binh lính.
Thẩm Ngọc liếc mắt nhìn về phía doanh trại cắm cờ chiến.
Mấy tên nam tử lỗ mãng mang Thẩm Ngọc đến trước một doanh trướng, cung cung kính kính xin chỉ thị:
“Tống Tướng quân, chúng tôi đi lấy nước gặp được một người, so với người mà ngài nói…”
“Mang vào!” Người ở bên trong không đợi được nữa mà vội vàng hạ lệnh.
Thẩm Ngọc bị đẩy tới doanh trướng, thấy tướng quân trong miệng bọn họ nói đang đứng phía trước một tấm bản đồ ngẩng đầu lên, mày rậm mắt sáng, gương mặt hiền lành trung hậu.
“Tống… Tống đại ca!”
Thẩm Ngọc kinh ngạc hô lên, ở nơi này thấy được người thân thiết, sợi dây kéo căng trong lòng y buông lỏng một chút, giọng nói nghẹn ngào.
“Ngọc Nhi!”
Tống Thanh cũng sửng sốt một lúc, mới nhận ra Thẩm Ngọc lôi thôi lếch thếch, ba bước gộp làm hai xông đến trước mặt Thẩm Ngọc.
“Ngọc Nhi! Ngươi… thần Tống Thanh, tham kiến Hoàng hậu!”
Tống Thanh đột nhiên quỳ xuống, mấy tên đại hán bên cạnh nhìn ngây ngốc.
“Tống Tướng quân đang làm gì vậy? Y không phải là nương tử của ngài ấy sao? Sao mới gặp nhau đã quỳ vậy, dù có sợ nương tử cũng không cần quỳ chứ…”
“Tống Tướng quân gọi y là gì cơ?”
Mấy tên hán tử ê răng một trận, mới nhớ tới vị có thể xưng đương kim Hoàng hậu duy nhất của kinh thành kia, chỉ cảm thấy sau lưng chảy mồ hôi lạnh, chân mềm nhũn cũng quỳ phục xuống. Thẩm Ngọc không để ý bọn họ, ôm Tống Thanh thật chặt, giống như đang trong giấc mơ.
“Tống đại ca, ngươi cũng muốn xa lánh ta giống như bọn họ, ta không nhận ngươi người đại ca này!”
Tuy là một khoảng thời gian không gặp, thân phận biến hóa, nhưng Thẩm Ngọc và Tống Thanh không có bao nhiêu xa cách.
“Được, Ngọc Nhi, tại sao ngươi lại ở đây? Còn biến thành bộ dạng này… Hoàng thượng đâu? Ngài ấy không ở chung với ngươi sao?”