“Bà chủ, không được rồi! Đôi tình nhân nhỏ ở lầu hai cãi nhau rồi!!! Cô mau tới đây!” Cô nhân viên nhỏ, tên là Chiêu Chiêu, đối mặt với người phụ nữ nằm trên ghế, giậm chân một hôi, vội vã thúc giục.
“Được rồi, Chiêu Chiêu, để tôi ngủ thêm một chút.”
Người phụ nữ trở mình, không hoảng loạn nói một câu, trên chiếc ghế không đủ rộng rãi, xoay người sang hướng khác, tiếp tục ngủ, trong lúc này, ngay cả mắt cũng không chịu mở ra.
“Ôi? Bà chủ, lửa cháy đến nơi rồi, cô còn ngủ được sao.
Mau dậy đi” Người phụ nữ năm trên ghế, mặt đây nhẫn nại, rốt cuộc cũng ngồi dậy trong giọng nói kỳ quặc của cô nhân viên, chống ghế ngồi dậy: “Chiêu Chiêu, có phải em lại xem mấy bộ phim dở hơi trên tivi rồi phải không? Nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có học mấy cái giọng uốn éo ở trên ti vi kia nữa.
Học đã không giống thì thôi, sau đó còn phát âm không đúng giọng địa phương nữa chứ…
Chiêu Chiêu, nữ hoàng, nữ thần, nữ vương…
Van xin người, để người phàm bọn tôi một con đường sống đi, đừng có đầu độc lỗ tai tôi nữa”
“Bà chủ!” Cô gái tên là Chiêu Chiêu tức giận, giận đến chống nạnh, trợn mắt, đáng tiếc trời sinh một mặt bánh bao nhỏ, căn bản không hung dữ nổi, nhưng còn tưởng rằng mình là hung thần ác sát: “Bà chủ! Em tức giận rồi!” “Được, em phụ trách tức giận tôi phụ trách ngủ”
Vừa nói xong, liền ra vẻ chuẩn bị nằm xuống.
Còn chưa kịp nằm xuống, liền bị Chiêu Chiêu bắt được cánh tay: “Bà chủ, đôi tình nhân nhỏ lâu hai sắp phá nát cái homestay nhỏ này của chúng ta rồi! Làm sao cô có thể ngồi yên như vậy được chứ!”


– —————–