– ” tên tiện nhân khốn kiếp, muốn chết phải không ? Làm gì có chuyện đòi hỏi lắm thế ? Đưa cho ta có một mỹ nữ mà đòi ta phải bán mạng cho ngươi sao ? Nằm mơ !”
Trước thái độ giận dữ của tên quan chức hàm tam phẩm ấy , Đường Lược chỉ khẽ cười đểu . Hắn đứng dậy , tay bắt sau lưng bước vài bước về phía trước mà nói.
– ” tam đệ , mỹ nữ kia không đơn thuần chỉ là mỹ nữ mà còn là một báu vật của Phương Nam . Ta dâng cho đệ một báu vật như vậy , đòi hỏi này của ta cũng không đáng kể. Đệ có biết báu vật đó là gì không ?”
Tam Thiếu hừ một tiếng, phẩy tay không nói . Đường Lược lúc này quay sang nhìn hắn mà cười đểu.
– ” để ta nói với đệ , nữ nhân mà đệ mới chơi bời hưởng lạc lúc nãy chính là vợ mới cưới của ta , tên nàng là Trần Thị Thu “
Lời nói vừa dứt , Tam Thiếu đã giật mình quay sang trừng mắt nhìn Đường Lược mà quát .
– “ngươi xàm ngôn loạn ngữ , làm gì có vợ nào còn trinh ? Rõ ràng là một trinh nữ thuần khiết, lại tự nhận là vợ mình, ngươi nghĩ ngươi lừa được ai ?”
Tên Đường Lược cười nhạt , trước thái độ của Tam Thiếu mà không chút bối rối. Hắn đi lại ghế ngồi xuống bàn, tự rót cho mình một chén trà mà vẫn mỉm cười, cách cười đểu giả của hắn làm người ta thấy tởm.
– “tam đệ, còn trinh hay không còn trinh là chuyện của ta, còn việc ta cưới mỹ nhân đó thì cả cái trấn Cổ Loa này ai cũng biết . Người trong Đường phủ đến dân thường đều chứng kiến, chỉ có đệ là người từ phương xa tới không biết mà thôi “
Tam Thiếu giật mình, mồ hôi hắn lúc này toát ra , hắn lẩm bẩm “Không lẽ dính bẫy của hắn rồi ?” Đường Lược lúc này nhìn vẻ mặt đó của Tam Thiếu cũng hiểu vấn đề cần nên nói , hắn lại cười nhạt.
– ” Tam đệ , cả vợ của mình ta cũng để cho đệ hiếp dâm phá trinh, chẳng lẽ bây giờ chỉ có vài hợp đồng nho nhỏ này đệ cũng keo kiệt với ta như vậy? Quả thật rất không nên, ta vẫn mong đệ suy nghĩ lại”
Tam Thiếu trợn ngược mắt nhìn Đường Lược, hắn gầm lên .
– “cái gì mà chút hợp đồng nho nhỏ chứ? Đây là ăn mất một phần ba thị trường của gia tộc ta, ngươi nghĩ ta đồng ý thì gia tộc ta liệu có đồng ý không ? Muốn gây sự với gia tộc ta, tại sao ngươi không tự xem lại bản thân mình là ai ?”
Nói xong liền vận chân khí cuồn cuộn như muốn giết người . Ngay lúc này, võ sư Trần Tuấn đứng bên cạnh cũng lập tức vận chân khí hộ vệ , hai luồng chân khí kình nhau. Tam Thiếu ngạc nhiên, việc võ sư Trần vận chân khí cấp độ võ sư khiến hắn ngơ ngác, không ngờ ở đất giao chỉ này lại có một võ sư ở đây hộ vệ. Tên Tam Thiếu dù là cấp hàm Tam phẩm nhưng bản thân hắn lại là quan văn chứ không phải quan võ . Nếu là quan võ thì đã phải đạt tới cấp hàm Võ Vương hoặc Võ Hoàng gì đó , nhưng hắn thì chỉ mới võ thượng mà thôi . Bây giờ lao vào giết người cũng giết không được, mà còn phá hỏng đại sự . Nhìn thấy tình huống không ổn, hắn thu chân khí lại , mà võ sư Trần Tuấn thấy vậy cũng theo đà mà thu chân khí của mình . Khi không gian đã lặng lại , Đường Lược lúc này cười nhạt mà nói .
– “Tam đệ, xin hãy bớt nóng . Huynh làm gì dám gây sự với đệ . Bây giờ nếu như đệ có giết huynh đi chăng nữa thì cái chuyện mà đệ hiếp dâm vợ của huynh sẽ nhanh chóng được người trong trấn này đồn ra ngoài, và nhanh chóng được đồn tới Kiến Nghiệp . Ở đây có nhiều người hay đi qua đi lại giữa Giao Chỉ và Kiến Nghiệp lắm đấy “
Lời nói nghe có vẻ vui đùa, nhưng trong đó ẩn chứa hàm ý đe dọa . Tam Thiếu nhanh chóng hiểu rằng lời nói này có nghĩa là nếu Đường Lược có mệnh hệ gì, sẽ có một đội người đưa tin thẳng tới Kiến Nghiệp . Và nếu như tới tai Ngô Hoàng , bệ hạ ra lệnh điều tra thì hắn chết chắc . Đường lược lúc này lại cười, cái kiểu cười nhạt và đểu giả ấy mà nói tiếp.
– ” ta thì già rồi , sống cũng chẳng được bao lâu nữa . Chỉ có điều đệ thì trẻ hơn, không những thế lại quyền cao chức trọng được người người kính nể . Mạng ta chẳng đáng với mạng đệ, có cần phải liều mạng với nhau không? Chỉ là nếu như chuyện này mà đồn ra phương bắc, không chỉ đệ bị gia tộc xa lánh xua đuổi, bị Ngô Hoàng trách tội , mà thậm chí cả gia tộc của đệ cũng vì đệ mà bị liên lụy. Thôi thì huynh nói chân tình, chi bằng mỗi bên nhịn nhau một chút . Đệ ký cho ta một vài hợp đồng , ta giấu kín chuyện này cho đệ , không biết đệ nghĩ sao?”
Tam Thiếu cắn răng tức giận , chỉ chưa đến độ hộc máu mà thôi . Hắn đau đớn lắm , nhưng không biết làm gì . Bình thuốc cường dương mà tên Đường Lược đưa cho hắn cũng lôi ra chọi xuống đất bể nát , tay run run mà chỉ mặt mắng .
– “tên khốn nạn , ngươi được lắm . Ta nhớ mặt ngươi rồi “
Đường Lược nhìn vậy thì lại tiếp tục cười nhạt, hắn đưa xấp giấy sang bên phía Tam Thiếu mà nhếch mép.
– “đệ có nhớ mặt ta thì cũng làm được gì? Ta năm nay đã 60 tuổi , liệu còn sống được bao nhiêu năm nữa ? Đệ đến lúc đó muốn tìm ta e rằng lúc ấy ta cũng chẳng còn trên cõi đời . Thôi chi bằng còn sống còn thương nhau, đệ ký vào đây đi, huynh đệ ta lại tình thâm thủ túc “
Lời nói càng nói càng đểu , càng nói càng giả dối . Tam Thiếu run run tức giận ấn ngón tay điểm chỉ, căm phẫn vô cùng. Hắn điểm chỉ từng tờ một, từng tờ một, hết đủ đúng năm tờ khế ước , lại phải lấy con dấu của quan Tam phẩm ra ấn vô . Đường Lược sau khi có đủ điểm chỉ lẫn con dấu của Tam Thiếu, lúc này vui vẻ cất năm bản khế ước vô hộp mà cười khanh khách.
– “được rồi , được rồi , như thế mới gọi là huynh đệ thủ túc chứ. Đệ có muốn quay vô chơi thêm phát nữa chăng? Vợ ta vẫn còn đang ở trong phòng đợi “
Lời nói ra vừa dứt thì bật cười khả ố , mà tên Tam Thiếu lúc này chỉ thiếu điều hộc máu mồm. Hắn hừ lên một tiếng mà chửi.
– ” mẹ kiếp tên Đường Lược nhà ngươi , ta không muốn nhìn thấy cái mặt ngươi thêm một lần nào nữa “
Nói xong thì phắn ra ngoài đi hẳn , nửa đêm gom đồ rời khỏi phủ Đường Lược , thẳng tiến về phương Bắc . Cả đội hộ tống lẫn tên quan này đi trong đêm , rời khỏi trấn Cổ Loa hướng về phương Bắc . Thu nhi lúc ấy ở trong phòng nhìn ra, chỉ thấy đội hộ tống của quan Tam phẩm rời đi . Nàng không hiểu chuyện cứ nghĩ là chồng nàng đã vì nàng mà đuổi người đó, có biết đâu hắn làm tất cả cũng chỉ vì hắn , mà tên Tam Thiếu ấy vì phẫn nộ mà bỏ đi . Đúng là mọi chuyện không ai ngờ tới , Đường Lược quả thật là một con cáo già thật sự. Khôn, nhưng khôn kiểu mất dạy khốn nạn.
