Canh giữ ở bên người Dương Khánh là an toàn nhất.
Bọn Nguyên Phương cùng Lại Vũ Hàm suýt chút nữa xông ra không thể làm gì khác hơn là đứng lại, có vẻ không biết nói gì, thiếu chút nữa làm trái hiệu lệnh động chủ xông ra. Bất quá dấu tay ra hiệu của động chủ rất dễ hiểu lầm, chẳng trách nào lúc nãy ngay cả Hùng Khiếu không thể thốt ra hai chữ đánh rắm.
Nhưng chúng ta là thủ hạ của ngươi, không phải là Hùng Khiếu, ngươi không cần thiết làm như vậy… Làm cho thuộc hạ hiểu lầm trái mệnh lệnh, chắc chắn mặt mũi ngươi cũng không tốt đẹp gì, thật là…
Bọn họ quay trở lại theo Miêu Nghị hộ vệ hai bên tả hữu Dương Khánh.
Lần này Dương Khánh không đích thân dẫn người xung phong nữa. Trước kia thực lực y chưa mạnh, muốn chiến thắng cường địch vậy nhất định phải đích thân đi trước sĩ tốt khích lệ tinh thần, mới có thể làm cho mọi người bán mạng vì mình, cho nên dẫn đầu liều mạng.
Hôm nay binh cường mã tráng, lấy mạnh đánh yếu, nắm chắc phần thắng, nếu chủ soái còn mạo hiểm xung phong lên phía trước là không được. Nếu như mọi chuyện đều cần chủ soái mạo hiểm ở phía trước, vậy y nuôi nhiều nhân mã như vậy làm gì?
Vất vả khổ sở liều mạng nhiều năm như vậy, không phải là vì hôm nay, không phải là vì sau này có thể bớt đi chút nguy hiểm sao?!
Bên cạnh y đã có sáu cao thủ Thanh Liên nhất phẩm bảo vệ, không cần đám binh tôm tướng cá Đông Lai động bảo vệ làm gì. Bất quá Dương Khánh không nói gì, chẳng qua là tràn đầy thâm ý liếc nhìn bộ dáng Miêu Nghị trung thành cảnh cảnh bảo vệ mình, sau đó mới nhìn về phía trước xem cuộc chiến.
Phía trước vang lên tiếng kịch chiến ầm ầm, long câu hí, người ngã mã lật.
Nhân mã hai bên vừa va chạm, Lưu Cảnh Thiên liền phát hiện không đúng, đối phương không những chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân số, hơn nữa còn có không ít cao thủ Thanh Liên.
Biết trận chiến này không có phần thắng, cũng không kịp lo đến chuyện chạy trốn mất thể diện, không phải là mình không chống cự, mà là thật sự không chống được.
Lưu Cảnh Thiên nhanh chóng quay lại gào to:
– Rút lui!
Những người không còn kịp rút lui nhất thời bị nhân mã đối phương xông tới nuốt chửng, người thoát đi được không quản tới sống chết của đồng bạn phía sau, có muốn cũng không cứu được, chỉ có thể lo mạng của mình.
Chiến tuyến bên Vạn Hưng phủ lập tức sụp đổ, nhân mã Dương Khánh thừa thế đuổi giết, lập tức tay gãy chân cụt văng khắp nơi, máu tươi chảy ào ào như suối.
Nói cho cùng sở dĩ liều mạng chém giết vẫn là vì cướp đoạt tài nguyên tu hành, vì thế nên người ta mới sinh ra một loạt ân oán sinh tử.
Dương Khánh ngồi ngay ngắn trên long câu được tả hữu hộ vệ, viết một phần ngọc điệp cho người lấy linh thứu truyền cho điện chủ Trấn Ất điện Hoắc Lăng Tiêu.
Sau khi linh thứu bay đi, y bèn vung tay lên, dẫn dắt nhân mã vượt qua biên giới đuổi thẳng vào cảnh nội Vạn Hưng phủ, đây đã là lần thứ hai y tiến vào cảnh nội Trấn Bính điện.
Làm như vậy thật ra thì không đúng, cố nhiên là bên Lưu Cảnh Thiên đã gây sự trước, bên Dương Khánh có bằng chứng, theo lý thuyết Lưu Cảnh Thiên đã thu tay lại rồi, chuyện dính đến hai điện Dương Khánh nên báo cho Trấn Ất điện để cho Hoắc Lăng Tiêu xử lý, mà không được đánh trước rồi mới báo sau.
Nhưng Dương Khánh lại muốn làm cho đối phương phải trả giá trước một chút, y mới vừa chấp chưởng hai phủ, bên ngoài có người gây chuyện, y không thể mềm yếu, người ta đánh tới, y phải đánh lại.
Lưu Cảnh Thiên đụng vào y cũng coi là xui xẻo.
Bất quá Dương Khánh cũng không có làm quá mức, sau khi giết địch hơn ba trăm người trước sau đã tạo thành cục diện truy sát, đuổi tiếp nữa cũng không có ý nghĩa. Nếu chọc cho nhân mã các phủ Trấn Bính điện vây công là tự mình chuốc lấy khổ, tức thì quả quyết phát lệnh cho nhân mã thu chiến lợi phẩm lui về.
Trở lại cảnh nội Nam Tuyên phủ, kiểm tra lại bên Dương Khánh cũng tử thương mấy chục người.
Sau khi bố trí một ít trạm canh ngầm ở biên cảnh, đại đa số nhân mã lui về, tạm thời tập trung vào Đông Lai động, phòng bị nhân mã đối phương phản công bất cứ lúc nào, đồng thời cũng là đợi tin tức bên Trấn Ất điện.
Sau khi trời sáng, hơn hai ngàn nhân mã theo Dương Khánh dừng ở Đông Lai động phế tích một mảnh, Dương Khánh ngắm nhìn bốn phía một vòng, hơi ngẩn ra.
Vốn định tới Đông Lai động tạm nghỉ, ai ngờ Đông Lai động lại trở thành như vậy. Y đã quen ở địa phương giống như tiên cảnh chốn nhân gian, đột nhiên tới chỗ ở rách nát này thật sự không quen. Y đưa mắt nhìn một dãy nhà gỗ trên sườn núi hỏi:
– Các ngươi sống ở chỗ nào?