Nhiếp Vân gật đầu.
Hỗn Độn thần binh đỉnh phong là tuyệt thế binh khí do cường giả dùng đại thủ pháp luyện chế, đương nhiên không có khả năng giống như các kiến trúc, cho dù thời gian có lâu hơn nữa cũng sẽ không hủy diệt.
Giống như Tri Thu kiếm của hắn vậy, cho dù Thiên Huyền lão nhân đã tử vong rất lâu, không biết bao nhiêu năm, thế nhưng vẫn sắc bén như lúc ban đầu, hàn mang bắn ra bốn phía.
– Vậy là tốt rồi!
Lạc Khuynh Thành nở nụ cười, cánh tay vươn về phía Vương Tọa, dường như muốn cảm nhận văn minh và lực lượng do Vương Tọa mang tới.
Bất quá, ngón tay vừa mới đụng phải Vương Tọa….
Ào Ào!
Bụi mù xuất hiện, Vương Tọa lập tức vỡ vụn.
– Cái này…
Nhiếp Vân và Lạc Khuynh Thành đồng thời sững sờ.
Hỗn Độn thần binh đỉnh phong không ngờ cũng đụng một cái đã vỡ nát. Chẳng lẽ hắn nhìn lầm?
Hỗn Độn thần binh đỉnh phong dùng nguyên liệu quý trọng phối hợp với thực lực, bản lĩnh luyện khí tuyệt cao mới có thể luyện chế thành công đấy. Mỗi một cái Vương Tọa đều có uy lực hủy diệt thiên địa, đừng nói đặt một cái ở trong thế giới cũ nát, cho dù là ở trong Hỗn Độn hải dương, tồn tại hàng ức vạn năm cũng sẽ không có chút tổn thương nào. Thế nhưng sao nó lại giống như những kiến trúc kia đụng một cái đã vỡ nát thành bụi phấn?
– Chỉ có một khả năng, nguyên liệu luyện chế những Hỗn Độn thần binh đỉnh phong này đều lấy từ thế giới này, thế giới sụp đổ, pháp tắc bị hủy hoại. Cho dù đồ có mạnh mẽ tới đâu, mất đi dựa vào thì cũng sẽ nứt vỡ a…
Trong lòng xuất hiện suy nghĩ này, Nhiếp Vân nói một câu.
– Có lẽ là vậy!
Lạc Khuynh Thành gật gật đầu.
Nói thật, hiện tại cũng chỉ có giải thích như vậy mà thôi.
Hỗn Độn thần binh đỉnh phong giống như cá mập trong hải dương, cho dù có hung mãnh, một khi hải dương khô cạn thì cũng sẽ bị chết.
Thế giới của Tu La Vương gặp công kích cực lớn, bị phá thành từng mảnh nhỏ, đồ vật trong đó đương nhiên không có khả năng tồn tại. Da không còn thì lông sao có thể bình yên tồn tại được chứ?
– Vốn tưởng rằng có thể kiếm được chút ít bảo bối, xem ra cho dù có thể tìm được thứ gì thì cũng không có tác dụng…
Vốn hắn nghĩ thế giới lớn như vậy nhất định sẽ có không ít bảo vật. Hiện tại xem ra, cho dù có tìm được vài thứ thì cũng không có chút tác dụng nào. Bất quá chỉ là một đống đồ phế thải mà thôi.
– Để xem thế giới này lớn tới bao nhiêu…
Lần nữa đảo qua trong điện một vòng, hai người cũng không có phát hiện ra nhiều manh mối hơn, thả người bay ra ngoài, đứng trên không trung, tinh thần Nhiếp Vân khẽ động, tinh thần lực khổng lồ bắn ra chung quanh.
Vừa rồi hắn không có dùng tinh thần lực tìm kiếm, lúc này hắn mới nhìn xem nơi này rộng lớn tới đâu.
Thi triển Chúa Tể ấn phù khiến cho lực lượng, tinh thần đạt tới xu thế viên mãn. Tinh thần lực lan tràn ra phía ngoài, giống như thủy triều chấn động, cuồn cuộn.
Cấp bậc Chúa Tể chưa hẳn đã có thể đem tinh thần lực hoàn toàn bao trùm thế giới lớn như Tà Nguyệt Chí tôn vực, chớ đừng nói là thi triển Chúa Tể ấn phù. Bất quá, tinh thần lực khổng lồ như thế, bao trùm hơn phân nửa thế giới cũng không có vấn đề gì. Tinh thần mới lan tràn không bao lâu thì Nhiếp Vân đột nhiên nhíu mày một cái.
– Không đúng, thế giới này sao lại nhỏ như vậy chứ?
Thiên nhãn vận chuyển. Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn qua.
Tuy rằng cụ thể Tà Nguyệt Chí tôn vực lớn bao nhiêu hắn không rõ ràng cho lắm. Thế nhưng thế giới trước mắt tối đa cũng chỉ rộng bằng mấy trăm Quy Khư hải, nhất định còn xa không bằng Tà Nguyệt Chí tôn vực.
Cũng là thế giới do cường giả Phong Vương chế tạo ra, sao lại hơn kém lớn như vậy chứ?
Chẳng lẽ trước đó hắn đã nghĩ nhầm, đây cũng không phải là thế giới do Tu La Vương tạo ra?