– Ô, thì ra là ân công tới!
– Còn có Nhược Tích?
Võ giả gầy kia cũng nhìn thấy Dương Khai nhẹ nhàng buông Trương Nhược Tích xuống, vẻ mặt nhiệt tình tiến lên chào đón.
Từ lần trước sau khi Dương Khai thay Trương gia giải quyết mối nguy diệt tộc, Trương gia trên dưới không ai không là không cảm động rơi nước mắt với Dương Khai, thời khắc này gặp lại, đương nhiên là vẻ mặt đầy vui mừng.
– Nhị ca tam ca…
Gương mặt xinh đẹp của Trương Nhược Tích ửng đỏ, dường như bộ dáng có chút ngại ngùng, vội vàng khẽ gọi.
– Các ngươi hàn huyên đi, ta đi tìm lão phu nhân! Dương Khai nói xong, thân hình chợt mơ hồ, lập tức biến mất không thấy.
– Ân công này vội vội vàng vàng, làm cái gì đây? Bản năng võ giả mập đã nhận ra có điều không ổn, lo âu nhìn Trương Nhược Tích hỏi:
– Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
– Là như thế này. Trương Nhược Tích cũng biết lúc này không phải là lúc tự cựu, liền vội vàng đem chuyện hầm mỏ bên kia nói lại.
Sau khi nghe xong, võ giả mập gầy đều sắc mặt trắng bệch
Đúng lúc này, bên tai hai người bỗng nhiên truyền đến truyền âm của chủ mẫu Trương gia, hai người biến sắc, sau khi gọi Trương Nhược Tích một tiếng, vội vã hướng bên trong trang viên tiến đến.
Sau nửa chén trà nhỏ, một chiếc lâu thuyền tinh mỹ bỗng nhiên từ trong vườn Trương gia dâng lên, rất nhanh hóa thành một đạo lưu quang, hướng Phong Lâm Thành hướng kích bắn xuyên.
Trương gia giờ này số người không nhiều lắm, ước chừng khoảng mười người mà thôi, ngoại trừ võ giả mập gầy kia là đàn ông, những người khác còn lại đều là nữ tử. Hơn nữ tu vi cấp bậc cũng không đủ, Dương Khai vì không có thời gian, chỉ có thể lấy ra bí bảo lâu thuyền kia, mang các nàng cùng bay về phía Phong Lâm Thành.
Cũng may mắn bọn họ không có nhiều người, nếu không hành động sẽ không nhanh chóng như vậy, mà lão ẩu Trương gia cũng không có hoài nghi lời nói của Dương Khai, sau khi biết tính nghiêm trọng của chuyện, quyết định thật nhanh liền đi theo Dương Khai, không có mảy may lưu luyến cơ nghiệp mất trăm năm của Trương gia.
Lão ẩu là người không sống được lâu nữa, đương nhiên biết chỉ cần gia tộc còn người, liền vẫn còn cơ hội đông sơn tái khởi, nhưng nếu là đến người cũng không còn, vậy một gia tộc liền thật xong rồi.
Cùng an toàn của thành viên một gia tộc, cơ nghiệp mấy trăm năm có coi là gì?
Khoảng cách 300 dặm, nhưng một lát liền bay đến.
Nơi cửa thành, võ giả thủ vệ thành trì nhìn thấy lâu thuyền lớn phần phật phần phật mà lao tới, sắc mặt lập tức đại biến, một người trong đó là võ giả Hư Vương nhất tầng cảnh lên tiếng tức giận, quát nhe:
– Người tới là người phương nào, trong Phong Lâm Thành không được vận dụng bất kì bí bảo phi hành nào, xin mời mau mau xuống thuyền.
Trong lâu thuyền, không có tiếng đáp lại.
Mắt thấy lâu thuyền kia càng ngày càng gần, bọn thủ vệ tất cả đều thần sắc lạnh lùng, chính bọn hắn chuẩn bị hướng lâu thuyền phát khởi tấn công bảo vệ uy nghiêm Phong Lâm Thành, từ trong lâu thuyền bỗng truyền đến một cỗ uy áp khiến bọn họ không thể chịu đựng.
– Đạo Nguyên Cảnh! Võ giả Hư Vương nhất tầng cảnh cúi người xuống, suýt chút nữa quỳ rạp trên mặt đất, về phần những người khác, tu vi không bằng hắn, tình hình đương nhiên càng không xong.
Thất thần một lát, lâu thuyền lợi dụng tốc độ cực nhanh vọt vào trong Phong Lâm Thành.
– Người nào to gan như vậy, dám ở trong thành đường hoàng vận dụng bí bảo phi hành?
– Người này chán sống rồi chứ?
– Người của phủ thành chủ đi đâu rồi? Sao lại không giáo huấn hắn một chút?
– Đùa gì thế, trong lâu thuyền kia chính là cường giả Đạo Nguyên Cảnh, ngoại trừ hai vị phó thành chủ và thành chủ đại nhân tự mình xuất thủ ở ngoài, ai có thể áp chế được hắn?
Trong lúc nhất thời, các võ giả trong Phong Lâm Thành ngẩng đầu nhìn trời, xì xào bàn tán.
Nếu là lúc bình thường, Dương Khai tuyệt đối sẽ không khoa trương như thế, nhưng lúc này thời gian cấp bách, hắn lại mang theo một đám cô nhi quả phụ Trương gia, cũng thật sự không còn cách nào khác.
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, rất nhanh, tin tức có người không coi quy củ Phong Lâm Thành ra gì, điều khiển bí bảo lâu thuyền xông vào trong thành trì liền truyền đến tai mắt các đại gia tộc trong thành, khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.
Mà giờ khắc này, Dương Khai đã điều khiển lâu thuyền đi tới Linh Đan Phường.
Hắn muốn tới nơi này, đương nhiên là muốn báo một chút cho Khang Tư Nhiên.
Trong cả Phong Lâm Thành, hắn và Khang Tư Nhiên cùng Mạc Tiểu Thất có quan hệ thân mật hơn một chút, lúc này tai vạ sắp đến Phong Lâm Thành, đương nhiên là phải nói với đối phương một tiếng.
– Các ngươi ở đây đừng nhúc nhích, cấm chế phòng ngự lâu thuyền ra đã mở ra, ta đi một lát sẽ trở lại. Dương Khai nói với đám người Trương gia một tiếng, liền vội vã rời khỏi lâu thuyền.
Cùng lúc đó, Khang Tư Nhiên vừa nghe được động tĩnh, từ trong Linh Đan Phường đi ra.
Vừa nhìn thấy Dương Khai, con ngươi Khang Tư Nhiên đều muốn lòi ra ngoài, chỉ tay vào hắn kinh ngạc nói:
– Dương…Dương huynh, ngươi…
Hắn còn tưởng rằng ban ngày thấy ma!
Dù sao lúc đó khi Nguyên Đỉnh Sơn sụp đổ, Dương Khai vô tung tích, sau đó hắn tìm hiểu qua tung tích Dương Khai, biết người Liệt Hỏa Điện ở trong Nguyên Đỉnh Sơn sụp đổ tìm kiếm hơn hai tháng, cũng không có phát hiện gì.
Hơn nửa năm trôi qua, vẫn không có chút tin tức nào của Dương Khai.
Khang Tư Nhiên đương nhiên cho rằng Dương Khai đã táng thân trong Nguyên Đỉnh Sơn.
Nhưng bây giờ, Dương Khai lại thần kỳ xuất hiện trước mặt hắn, Khang Tư Nhien sao có thể không kinh hãi!
Nhưng rất nhanh, Khang Tư Nhiên liền đổi lại một biểu tình như trhút được gánh nặng, dương như bỏ được cái u trong lòng, bước nhanh về phía trước, một tay cầm tay Dương Khai, tay kia hung hăng vỗ vỗ bờ vai hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới, nói:
– Tốt, tốt, Dương huynh ngươi quả nhiên cát nhân đều có thiên tương, lần này ngu huynh rốt cuộc yên tâm!
Lại nói, Khang Tư Nhiên mấy ngày nay vẫn còn đĩnh tội lớn, bởi vì hắn đem Dương Khai dẫn tới Nguyên Đỉnh Sơn bên kia, nhưng Nguyên Đỉnh Sơn vừa xảy ra chuyện, hắn bình yên trở về, Dương Khai lại “Chết” ở trong đó.
Hơn nửa năm nay, mỗi khi nghĩ đến đây, Khang Tư Nhiên đều áy náy bất an, cảm thấy là mình hại Dương Khai, thường đêm không thể chợp mắt, cũng không thể an tâm tu luyện.
Mà lúc này, ngọn nguồn khiến hắn ăn ngủ không yên, bình yên vô sự trở lại, hắn đương nhiên lập tức thả lỏng không ít.
Trong lòng Dương Khai khẽ động, lập tức hiểu rõ biến hóa trong lòng Khang Tư Nhiên, ngược lại cũng không giải thích gì thê.
– Dương huynh đây là…
Khang Tư Nhiên đưa ánh mắt về phía lâu thuyền trôi lơ lửng giữa bầu trời Linh Đan Phường, trên mặt lóe lên vẻ hồ nghi, không biết Dương Khai đây là muốn náo loạn thế nào.