Thoáng chốc, thực lực của Hoàng tộc họ Diệp †ừ yếu nhất thành mạnh nhất bốn Hoàng tộc.
“Ông nội chị đúng là một người kiêu hùng!”
Dương Thanh bỗng lên tiếng: “Nếu không cũng sẽ không để một cô gái như chị làm người thừa kế đời thứ ba, thậm chí còn cho chị tham gia tranh giành quyền lực với người thừa kế đời thứ hai”.
Hiện giờ Thượng Quan Nhu đã là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, chỉ cân Thượng Quan Hoàng †rụ vững thêm vài năm, thực lực của cô ta sẽ càng mạnh hơn. Đến lúc đó tranh với bậc cha chú cũng có khả năng thẳng rất lớn.
Thượng Quan Nhu mỉm cười hỏi Dương Thanh: “Nếu thật sự có ngày đó, cậu sẽ giúp tôi chứ?”
Dương Thanh cười híp mắt đáp: “Vậy thì phải xem chị có thể cho tôi cái gì”.
Thượng Quan Nhu tươi cười nói: “Tôi có thể cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn”.
“Khu khu…
Dương Thanh giả bộ ho khan, che giấu sự bối rối.
Anh không biết cách đối phó với sự quyến rũ của phụ nữ.
“Ha ha ha..”, Thượng Quan Nhu đắc ý bật cười.
Chiếc xe lao vun vút trên đường, hai mươi phút sau châm chầm đi vào một trang viên xa hoa, chính là Hoàng phủ Thượng Quan.
So với nơi này, trang viên của nhà họ Quách chẳng thấm vào đâu. Hoàng phủ Thượng Quan lớn gấp gần bốn lần trang viên nhà họ Quách.
Trong Hoàng phủ, nơi nơi đều là kiến trúc đình đài cổ xưa, tựa như một phủ đệ của Đế vương thời xưa, ở đâu cũng có lính gác mặc áo giáp.
Dương Thanh cảm nhận được mấy luồng khí tức mạnh mẽ, tất cả đều là Thần Cảnh đỉnh phong.
“Tới rồi!”
Xe đỗ lại trước cổng cung điện, Thượng Quan Nhu cười nói: “Ông nội tôi đã chờ sẵn, để tôi dẫn cậu đi gặp ông ấy”.
Dương Thanh đi theo cô ta vào trong cung điện.