Dẫm nát trên tuyết trắng, cảm thụ được kiếm ý cô lãnh kia, Lâm Minh có một loại cảm giác không hiểu.
Giờ cách hơn 100 năm, cố nhân gặp lại, người và vật không còn.
Khương Bạc Vân ở trên con đường phát triển của Lâm Minh cũng không tính là một đối thủ xuất chúng, hắn so với những Thiên Địa sủng nhi như Tạo Hóa Thánh Tử, Thánh Mỹ, quả thực không đáng giá nhắc tới.
Nhưng Lâm Minh đối với Khương Bạc Vân lại có ấn tượng rất sâu, bởi vì một thân ngông nghênh và ý chí lăng vân của Khương Bạc Vân.
Đáng tiếc, hạn chế xuất thân đã trờ thành gồng xiềng của Khương Bạc Vân, hắn cho dù tâm cao ngất cũng không cách nào giãy dụa ra được.
Nghĩ tới đây, Lâm Minh cảm thấy tiếc hận vì Khương Bạc Vân, nếu như hắn sinh ở đại gia tộc Thần Vực thì kết quả đã không thể rồi, nhưng mà vận mệnh chính là bất công như thế.
Lâm Minh bồi hồi trên đỉnh núi, những ngày này, người tụ tập trên Kiếm Sơn ngày càng nhiều.
Người đến đều là nhân kiệt của Nam Thiên Vực.
Bọn hắn cưỡi từng chiếc từng chiếc ngọc chất linh thuyền, từng con Thất Thải linh điểu, bay về phía Kiếm Sơn.
Lâm Minh yên lặng nhìn xem, vốn đã nhìn quen đỉnh cấp thần thú của Thần Vực, nhìn quen linh hạm Thiên Tôn Linh Bảo cấp, hắn biết rõ những linh thuyền, linh điểu trước mắt chỉ là mặt hàng cấp thấp, kỳ thật căn bản không đáng giá nhắc tới. . .
Võ giả thế giới phàm nhân, có khoái hoạt của phàm nhân.
Nhớ đến năm đó, Thất Huyền Cốc tổng tông hội võ, Mục Thanh Hồng cưỡi Chu Tước trình diện, không biết chấn trụ bao nhiêu người.
Ở trên đỉnh Kiếm Sơn có một cái ao nước, ao nước tỏa ra sương mù mông lung.
Đạo thanh tuyền kia chính là từ nơi này chảy ra. Cho nên cái ao này cũng quanh năm không hề đóng băng.
Trên ao nước nở đầy băng liên, lại có mười mấy cái thuỷ tạ đình đài lớn nhỏ.
Trận Kiếm Đạo Trà Hội này chính là được cử hành ở đây.
Mà Lâm Minh, là một người khách không mời mà đến, hắn đứng ở trên một đình đài ở vị trí tương đối biên giới, đứng chung một chỗ với đệ tử của các đại nhân vật Nam Thiên Vực kia.
– Ân? Tại sao là ngươi?
Ở bên người Lâm Minh không xa, một thiếu nữ chừng mười tám tuổi ngây ngẩn cả người, nàng chính là nữ nhân trong đối nam nữ trẻ tuổi Lâm Minh gặp ở dưới Kiếm Sơn lúc trước.
Sư huynh của nàng cũng ở trên đình đài này, chứng kiến Lâm Minh cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Kiếm Sơn này căn bản không có người thủ sơn, bởi vì Kiếm Sơn kiếm ý tràn ngập, người bình thường căn bản không cách nào leo lên được.
– Vị nhân huynh này, ngươi làm sao đi lên thế?
Nam tử trẻ tuổi nhìn mặt nạ lạnh như băng trên mặt Lâm Minh, có chút không hiểu rõ thế nào.
Lúc hắn nhìn thấy Lâm Minh dưới chân núi còn tưởng rằng hắn là một quái nhân thậm chí kẻ đần, không nghĩ tới bây giờ xem ra, kẻ ngu này lại lên núi trước bọn hắn một bước.
Nhưng mà lời hỏi thăm của bọn hắn Lâm Minh tựa hồ như căn bản không nghe được, hắn chỉ nhìn vào hàn trì, chờ đợi trận Kiếm Đạo Trà Hội này.
Cái này khiến đôi nam nữ trẻ tuổi kia như đạp phải đinh, có một loại cảm giác tự đòi mất mặt.
– Người này, bị điếc sao?
Thiếu nữ hết sức tức giận, ngực nhỏ kịch liệt phập phồng lấy, kỳ thật nàng biết rõ, Lâm Minh không điếc, trước kia lúc gọi Lâm Minh dưới chân núi còn thấy Lâm Minh quay đầu lại nữa.
Nàng là thuần túy chỉ là chọc giân Lâm Minh, nhưng cũng không có gì bất ngờ, Lâm Minh hoàn toàn không để ý đến.
Hắn phảng phất như thờ ơ với tất cả mọi thứ xung quanh.
– Được rồi sư muội, bớt tranh cãi đi, lời dạy bảo của sư tôn ngươi đều đã quên sao. . .
Thanh niên nhỏ giọng khiển trách, thiếu nữ vểnh miệng lên, không nói.
Lúc này, Kiếm Đạo Trà Hội rốt cục đã bắt đầu.
Kiếm Đạo Trà Hội cũng không phải một hồi không luận võ đại hội để phân ra cao thấp, mà chỉ là các cao thủ kiếm đạo của Nam Thiên Vực luận bàn lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu, cảm ngộ kiếm đạo mà thôi.
Cho nên mọi người ra tay cũng không phải phân thắng bại, mà kỳ chiêu thần kỳ, thỏa thích biểu hiện ra kiếm đạo tu vị của mình.
Theo Lâm Minh thấy thì kiếm thuật của những người này tự nhiên không nhập lưu.