Mệnh lệnh của ông ta đương nhiên có tác dụng hơn Huyết Khung, đại quân Thị Huyết Điện đang không hề có chút động lực chiến đấu thì cứ thế bấm bụng lao về phía Diệp Thành.
Kẻ nào chặn ta kẻ đó phải chết!
Diệp Thành vung đao.
Phía sau hắn ta, Huyết Tôn máu me be bét sát phạt đến, ông ta há miệng nhả ra một miệng sát kiếm.
Phá!
Diệp Thành lập tức quay người, hắn tung chưởng đánh tán át kiếm nhưng lại bị nhất chỉ thần mang của Huyết Tôn đâm xuyên ngực.
Ta trả lại cho ngươi một chưởng!
Diệp Thành hắng giọng, bát hoang quyền cửu đạo hợp nhất, một quyền đánh tan một nửa cơ thể của Huyết Tôn, luận về cận chiến thì thánh thể cùng cấp vô địch, Huyết Tôn dù hiểu được điều này nhưng lại muốn chiến đến cùng.
A…!
Huyết Tôn gằn lên, thiêu đốt khí huyết, ông ta nhanh chóng hồi phục cơ thể sau đó sát phạt ra, phần trán có sát kiếm, trong mắt có thần mang, lần lượt hiển hiện.
Phụt!
Một chưởng của Diệp Thành được tung ra cứ thế quét bằng cả đám, hắn lại lần nữa quay người, lấy cơ thể rắn rỏi địch lại với sát kiếm và thần mang của Huyết Tôn, hắn vung đao chống trả, để lại một vệt máu thật dài và sâu trên ngực Huyết Tôn.
Bên trong đại quân hàng trăm nghìn người, cả hai người đại chiến sục sôi.
Huyết Tôn dùng đến bí thuật cấm kị khôi phục lại trạng thái còn trẻ, mặc dù thọ nguyên không nhiều nhưng khí huyết của ông ta vẫn rất dồi dào, thần thông mà ông ta thi triển đều là sự tồn tại thông thiên, đánh tới mức Diệp Thành thảm hại.
Lại nhìn sang Diệp Thành, hắn mở ma đạo, vài bí thuật làm tăng sức chiến đấu cũng đồng thời được mở ra, sức chiến đấu của hắn đạt tới mức đỉnh phong nhất từ khi tu đạo tới nay, thánh thể hoàng kim đang thiêu đốt, sức mạnh huyết mạch sục sôi, chiến ý ngút trời, bá đạo vô địch.
Rầm! Rầm!